Ăn không vô nữa.
Triệu Kỳ để đôi đũa trong
tay xuống, nhìn về phía đối diện, người đang ai oán cầm đôi đũa châm chọc trên
bàn ăn, bất đắc dĩ thở dài. “Tần Nghị, anh rốt cục là làm sao vậy?”
“Tâm tình anh không tốt.”
Tần Nghị bĩu môi, buồn bã nói.
“Tại sao?” Cô hỏi.
Mí mắt Tần Nghị không ngước
lên, sắc mặt tối sầm: “Trong lòng em biết rõ.”
Trong lòng tôi biết rõ?
Triệu Kỳ suy nghĩ một chút, thử dò xét hỏi: “Là bởi vì tôi không giúp anh nói
rõ với Thanh Thanh?”
“Cũng một phần.” Tần Nghị
vùi đầu, tận sức vầy vò thức ăn.
Một phần? Còn có chuyện
khác.
“Bởi vì Mạnh Sâm?” cô suy
đoán.
Triệu Kỳ nghĩ rằng cô đã
đoán đúng. Bởi vì những thứ thức ăn trên bàn đã bị Tần Nghị đâm chọc cho thê
thảm không dám nhìn.
Nhanh đưa đĩa đồ ăn còn
chưa bị chọc phá tới trước mặt mình, cô không nhịn được giáo huấn hắn: “Đừng có
phá đồ ăn nữa, anh đừng vì tâm tình bản thân không tốt mà làm hư chúng, đây là
kết tinh của những người nông dân vất vả khổ cực đó! Nếu không ăn hết, tôi sẽ
gói mang về, cơm chiều cũng không cần lo nữa rồi.”
Tần Nghị tức giận trợn
mắt, thu hồi đữa, tự mình châm chọc chén cơm của chính mình. Hắn làm hư chính
cơm của mình chắc không sao chứ?
Triệu Kỳ bất đắc dĩ nhìn.
Nam nhân này, so với tính tình bốc đồng của Mặc Mặc còn khó hầu hạ hơn.
“Mạnh Sâm là như thế nào
với anh chứ? Người ta chỉ muốn mời tôi một bữa cơm. Mặc dù chúng tôi chưa tiếp
xúc nhiều nhưng là làm chung trong nhà xuất bản, coi như đồng sự. Đồng sự cùng
nhau đi ăn một bữa cơm, có gì đâu.”
“Nhưng hắn ta muốn theo
đuổi em!” Tần Nghị khó chịu nói. Hiện tại, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được cảm
xúc của Hàn Quân Hồng. “Còn có cái chị Vương kia, cũng rất lạ.” Đều là nữ nhân,
cô ta liên tục sờ tới sờ lui trên mặt Triệu Kỳ, còn có vẻ rất vui thú nữa? Thật
là đau lòng hắn.
Triệu Kỳ đạm tiếu “Tôi
biết.”
“Em biết?” Tần Nghị không
thể tin trợn to mắt.
“Ánh mắt Mạnh Sâm nhìn
tôi, tôi đoán được. Năm rộng tháng dài, dù không muốn cũng cảm nhận được, huống
hồ tôi không có ngu ngốc.” Triệu Kỳ cười đáp, “Còn chị Vương, là một hủ nữ
chính cống, luôn cho tôi là nam nhân của nhà xuất bản, do là nhà xuất bản quá
nhiều nữ. Nhưng anh yên tâm, tất cả mọi người chỉ nói chuyện, trêu đùa nhau, mà
nữ nhân với nhau, có động chạm cũng đâu có gì tổn thất.”
“Không có tổn thất? Em
nói không có tổn thất?” Tần Nghị trong lòng nghẹn giấm chua, phun ra mấy chữ.
Cô bị người ta sờ loạn lên, còn nói không tổn thất! Cô là của hắn, như thế nào
để người khác tự tiện như thế.
“Có gì chứ? Trước kia
cũng có người làm thế.” Triệu Kỳ lơ đễnh nói.
“Ai?” Tần Nghị nổi giận
đùng đùng hỏi. Là ai chán sống, dám động người của hắn?
“Quên đi.” Triệu Kỳ trả
lời.
Tần Nghị vô ngữ. “Sau
này, em cách xa nhóm nữ nhân này ra một chút.” Hắn chỉ có thể nói như vậy.
“Còn phải xem tình
huống.” Triệu Kỳ cười nhẹ, không thể cam đoan với hắn. Cô còn muốn dựa vào
những người đó mà sống a.
“Còn có Mạnh Sâm! Hắn?”
Về tên Tiểu cẩu kia, Tần Nghị nóng lòng muốn biết ý cô.
“Mạnh Sâm cái gì?” Triệu
Kỳ cố ý quanh co cùng hắn.
“Em thích hắn sao?” trong
lòng Tần Nghị bực bội quá, trực tiếp nói rõ cùng cô.
Thích! Triệu Kỳ ngẫm lại,
“Ân, anh nói không sai, tôi đối với anh ta có điểm hảo cảm.”
“Cái gì? Có hảo cảm?” Tần
Nghị giận dữ, vỗ bàn đứng dậy gào thét, “Anh ở đây? Em đặt anh vào vị trí nào
chứ?”
Triệu Kỳ khó hiểu liếc
mắt dò xét hắn: “Tôi đối với anh ta có hảo cảm không được sao?”
“Không được! Em là vị hôn
thê của anh!” Tần Nghị gào thét.
Triệu Kỳ vô ngữ quay đầu
về phía cửa sổ nhàn nhạt hỏi: “Anh sao lại phát điên chứ? Chúng tôi là đồng sự,
là bằng hữu, bằng hữu có hảo cảm với nhau, có gì sai chứ?”
“Bằng hữu?” Tần Nghị ngẩn
người, vốn đang gào thét to nên nghẹn nơi yết hầu.
Triệu Kỳ nhìn hắn, bình
tĩnh gật đầu. “Bằng hữu.”
“Thật sự?” Tần Nghị mừng
rỡ, không dám tin ở tai mình.
“Thật sự là bằng hữu.”
Triệu Kỳ giúp hắn xác định, “Tôi đã nói với anh ta sẽ sớm kết hôn, anh ta cũng
sẽ chấp nhận. Chỉ là, muốn dứt bỏ tình cảm cũng cần một thời gian chứ?”
Hoàn hảo, hoàn hảo. Tần
Nghị vỗ về ngực, an tâm ngồi xuống, trơ mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Sau này
đừng để ý đến hắn.”
Triệu Kỳ nhún vai: “Không
sao cả.” Dù sao bọn họ cũng mấy tháng mới thấy mặt một lần. Nếu là cố tình
tránh né hắn, nửa đời sau không thấy mặt hắn cũng là chuyện dễ làm.
Thật tốt quá! Tần Nghị
vừa định lớn tiếng hoan hô, lại nghe Triệu Kỳ thấp giọng nói: “Chuyện này coi
như là dễ đối phó, nhưng những người khác tôi không có biện pháp a.”
Hoan hô lập tức bị nuốt vào
trong bụng. “Cái đó… những người khác.” Hắn không thể tin, cẩn thận hỏi.
“Đúng vậy!” Triệu Kỳ nhìn
hắn, nhẹ than: “Anh tưởng rằng là chỉ có một người theo đuổi tôi sao? Tục ngữ
có câu rất đúng, trời sinh thiên chất, có số đào hoa, muốn tránh không được a!
Hôm nay là cuối tuần, tôi đặc biệt chọn thời gian này đi, bằng không, anh nghĩ
chúng ta có thể thoát thân dễ thế sao?”
Tần Nghị trong nháy mắt
chìm vào vực sâu vạn trượng. Hắn cắn cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “Kia… vẫn còn bao
nhiêu người.”
“Nhiều ít a? Tôi không
biết rõ.” Triệu Kỳ vô tội liếc hắn một cái, ngón tay giơ ra đếm, “Lý chủ biên,
phụ trách Tiểu Vương, anh Hồ… còn có…”
“Tốt lắm, tốt lắm, đừng
nói nữa.” Càng nghe tâm càng trầm xuống. Nghe cô nói xong, hắn lại muốn giết
người.
“Tôi còn chưa nói xong a.”
Triệu Kỳ ngây thơ nhìn hắn.
“Đủ rồi.” Tần Nghị nhăn
mặt nói. Hắn quyết định! Sau này hắn nhất định phải luôn canh giữ bên cạnh cô,
không thể rời một bước. Hắn muốn tuyệt đối không có tên nam nhân nào lui được
đến bên cô. Cô chỉ có thể là của hắn.