Hạ quyết tâm, Tần Nghị
bắt đầu vùi đầu vào bàn thức ăn, ăn ngấu nghiến. Hắn muốn bổ sung sức chiến
đấu, để thời khắc bảo trì tràn đầy sức lực, không để cho kẻ khác có thời cơ
thừa dịp.
Bên dưới bàn ăn, Triệu Kỳ
đá hắn một cước, một cước, lại một cước.
Xác định cô là cố ý, Tần
Nghị buông chén cơm ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn thẳng cô: “Làm sao vậy?”
Triệu Kỳ vẫy vẫy tay, ra
hiệu sát lạ gần, hai khuôn mặt sát lại bên nhau trên bàn cơm.
Bạc môi tiến đến gần lỗ
tai hắn, Triệu Kỳ rỉ tai: “Anh có cảm giác, chung quanh có chút gì lạ không?”
Là lạ? Tần Nghị cẩn thận
nhìn chung quanh một chút, tất cả mọi người đang ăn, người bưng bê liên không
dứt. Quán ăn rất bình thường, tựa hồ không có chút dấu hiệu khả nghi nào.
Thấy mặt hắn mờ mịt,
Triệu Kỳ còn nói: “Nhắm mắt lại, cảm thụ một phen.”
Tần Nghị nghe lời nhắm
mắt, lặng im nghe ngóng xung quanh.
“Như thế nào?” Một lát
sau, Triệu Kỳ hỏi.
Tần Nghị một hồi lâu mới
mở mắt, nhìn cô, gật đầu: “Ân, có một chút.”
“Hình như có người chăm
chú nhìn chúng ta.” Triệu Kỳ khẳng định nói.
“Đúng, hơn nữa lại nhìn
như muốn lột trần hết chúng ta ra.” Tần Nghị bổ sung.
“Hơi quá đáng.” Triệu Kỳ
gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, hai người lâm vào
trầm tư: là ai? Ban ngày ban mặt dĩ nhiên dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn họ?
Một người nhìn về phía
trước, một người nhìn về phía sau, tìm kẻ to gan ấy.
Chỉ chốc lát, phát hiện
mục tiêu.
Liền gần bàn họ, cự cách
không quá năm thước, hai người mặc trang phục hợp thời nữ sinh, tuổi tầm hai
mươi, xem ra hình như là sinh viên. Mới vừa rồi lửa nóng chính là từ tấm mắt
bọn họ mà xuất ra tới đây.
Bốn người tám mắt nhìn
nhau, không hẹn cùng nhìn tới.
Không nghĩ nhanh như vậy
đã bị phát hiện, hai nữ sinh thoáng xấu hổ, liền tự giác cúi đầu.
“Anh thích nữ sinh à?”
“Em bị đồng tính sao?”
Cơ hồ đồng thời, trong
lòng hai người mang nghi vấn hỏi.
Sau đó, bọn họ đồng thời
lại lắc đầu nói: “Không, anh (tôi) không nhận ra bọn họ.”
Kì quái! Hai người không
hiếu kỳ liếc nhau. Nếu bọn họ nói không quen nhau, cô sao vội vàng xem họ làm
cái gì?
“Nghị, đừng nghĩ nhiều
như vậy, ăn cơm đi!” Triệu Kỳ cầm đũa xao xao tay hắn. Tìm không ra đáp án,
không nhìn nữa thì tốt.
“A.” Tần Nghị nghe lời
tiếp tục ăn cơm.
Bên cạnh cái bàn an tĩnh
hai phút đồng hồ. Tiếp theo, cúi đầu nhiệt liệt thảo luận.
“Tướng mạo thật tuyệt
nha! Hai người đều rất đẹp trai a.”
“Đúng vậy.”
“Đây là lần đầu tiên tớ
nhìn thấy đồng tính luyến ái thật a.”
“Tớ trước kia gặp qua,
nhưng chưa bao giờ thấy chuyện lộ liễu thế này, trước công chúng còn dám liếc
mắt đưa tình…”
“Nhìn họ thật là tình cảm
a! Cậu nhìn xem, nhìn người kia thật bao dung, vô luận người kia đùa giỡn kiểu
gì cũng đều không tức giận, vẫn một mực an ủi hắn rất ôn nhu.”
“Nhưng tớ ưa người đối
diện kia, bộ dạng hắn ghen thật đáng yêu.”
…
Nghe lời từ bàn bên cạnh nói, “một đôi đồng tính luyến ái.” Hai mặt nhìn nhau,
dở khóc dở cười.
Xem ra, hai người bọn họ
lỡ bị xem là đồng tính luyến ái a!
Giây phút kinh ngạc ngắn
ngủi trôi qua, Triệu Kỳ cười sặc sụa. Đôi đũa cầm trong tay không ngừng lay
động.
“Sao… Làm sao bây giờ?”
Cô đè nén khóe miệng đang run run vì cười, hỏi đứt quãng. “bị hiểu lầm, lời đồn
đại anh là GAY đảm bảo sẽ được chứng thực thêm một phần.”
Tần Nghị nắm chiếc đũa mà tay run run, lòng bị đè nén.
Nhưng là nghĩ lại, nếu như lời Kỳ Kỳ đã nói, cho rằng họ bị đồng tính luyến ái,
nhưng dù sao bọn họ đúng là một đôi….
Nghĩ như vậy xong, tâm tình hắn sáng rõ lên.
Triệu Kỳ kinh ngạc nhìn
nam nhân ngồi đối diện cô từ cau mày đột nhiên hớn hở lạ thường. Sau đó, mặt
hắn nở một nụ cười, đứng lên, đi vài bước, ngồi ở bên người cô, dán chặt bên
cạnh người Kỳ Kỳ.
Tách tách, âm thanh chụp
ảnh vang lên bên tai họ.
Triệu Kỳ vội vàng đẩy ra,
nhỏ giọng nhắc nhở: “Bọn họ chụp ảnh.”
“Kệ bọn họ.” Tần Nghị
không thèm để ý chút nào, lấy đũa của chính mình gắp bào ngư vào bát cô:
“Ngoan, ăn nhiều một chút. Em rất gầy, cần bổ sung nhiều protein hơn, mập lên
đi, tránh buổi tối anh ôm em như ôm tượng gỗ gầy guộc vậy.”
Bên cạnh truyền đến một
tiếng nuốt không khí rất lớn.
“Tần Nghị.” Triệu Kỳ đỏ
mặt. Mặc dù cô là người hướng ngoại hào phóng, nhưng trước công chúng liếc mắt
đưa tình vẫn là chuyện không thể dễ dàng.
“Làm sao vậy? Em không
muốn ăn bào ngư? Ăn chút rau chân vịt nhé.” Tần Nghị giả bộ ngu, chịu khó gắp
cho nàng một gắp rau xanh biếc.
Triệu Kỳ tức giận hắt đũa
của hắn, ghé thấp lỗ tai hắn nói: “Anh không sợ bọn họ tung ảnh lên mạng sao?
Đến lúc đó hình tượng của anh thực sự thảm a! Tôi không sao cả, dù sao tôi cũng
hầu như ở nhà, ít ra ngoài, lời đồn đại nhảm nhí này không gây tổn thương tôi
được. Chỉ là anh, là nhân vật của công chúng, mặt mũi sao để như thế được.”
“Không sao cả. Như em
nói, thân chánh không sợ bóng tà, chân chính đều biết em là vợ anh.” Tần Nghị
thảnh thơi nói xong, thừa dịp cô không để ý hôn một cái lên má cô.
“Oa.” Hai nữ sinh bên
cạnh oa oa một hồi, vội vàng giơ điện thoại lên bắt giữ một cảnh kinh điển.
“Anh.” Triệu Kỳ trừng
hắn.
“Anh làm sao?” Tần Nghị
dựa sát vào người cô, ánh mắt tràn đầy thỏa mãn vui vẻ.
Trong nháy mắt đoán được
tâm tư hắn sao sang tỏ, Triệu Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười.
“Hừ.” Cô bất đắc dĩ nhặt
chiếc đũa lên, “Anh muốn làm gì tùy anh, tuy nhiên không nên quấy rầy tôi ăn
cơm.”
Ta da! Tần Nghị giơ ngón
tay hình chữ V dưới gầm bàn, trong lòng tràn ngập niềm vui thắng lợi.
Nhưng hắn không biết, sau
khi thành công, càng có hang núi trở ngại chờ hắn vượt qua. :)