“Được!” Tần Nghị đột
nhiên vỗ đùi, hào hứng nắm lấy cánh tay của Hàn Quân Hồng hỏi “Kỳ Kỳ không phải
đã nói hủy bỏ hôn ước với tôi chính bởi vì cô ấy muốn có con sao? Nếu như chúng
tôi có con, thế thì cô ấy sẽ không kết hôn với Lý Hạo nữa?”
“Trừ phi cậu hạ quyết tâm
sau này nhìn thấy con của cậu nằm trong sự bao bọc của người đàn ông khác, gọi
người ta là ba!” Hàn Quân Hồng cười lại, như dội một gáo nước lạnh vào người
Tần Nghị, ngay lập tức dập tắt sự nhiệt tình của hắn.
Tần Nghị sững người.
“Có thật không?” Hắn mấp
máy môi, cúi đầu hỏi.
Hàn Quân Hồng hừ lạnh một
tiếng, nhìn có chút hả hê nói “Tính cách của Triệu Kỳ anh rõ hơn tôi, Anh dám
tính toán thì sẽ chờ được bị cô ấy trả thù cho đến chết!”
“Á…” Tần Nghị không nói
được lời nào, bởi vì trong lòng hấn biết rõ rằng Hàn Quân Hồng nói rất đúng sự
thật.
“Vậy cậu nói xem tôi nên
làm gì bây giờ?” Tuyệt vọng, rơi vào đường cùng, hắn cầu xin Hàn Quân Hồng giúp
đỡ.
Hàn Quân Hồng nhìn về
phía hắn, rất chân thành nói “Nghị, người ta thường nói, tuổi xuân của người
phụ nữ có hạn. Triệu Kỳ đã vì anh hoang phí mười hai năm, nếu như cậu không
thành tâm muốn kết hôn với cô ấy mà chỉ tính toán vì bản thân mình thì thật sự
cậu chẳng có lý do ngăn cản cô ấy.”
“Nhưng cô ấy là vị hôn
thê của tôi!” Tần Nghị lại nhăn mặt cường điệu. Vì chuyện này, hắn nhất định sẽ
theo đuổi tới cùng.
“Là vị hôn thê cũ!” Hàn
Quân Hồng dùng lời lẽ đanh thép để sửa cho đúng. “Tôi hỏi cậu, cậu muốn một mực
chiếm đoạt người ta, lại không muốn kết hôn, lại không cho phép cô ấy kết hôn
với người khác, cậu đang nghĩ cái gì trong đầu thế?”
“Tôi đang nghĩ gì à?” Bị
người khác nói như vậy, giống như hắn đã hủy hoại một cô gái tốt, Tần Nghị khó
chịu: “Chẳng phải từ trước đến giờ cô ấy đều ở bên tôi đấy sao?”
“Có thật là ở bên nhau?”
Hàn Quân Hồng không tin tưởng hắn “Bên cạnh cậu nào là những Oanh Oanh Yến Yến,
thế là như thế nào?”
…
Tần Nghị bối rối
“Còn đề cập tới chuyện
này tôi sẽ cho cậu biết tay!” Hắn từ xấu hổ quá thành giận, nói không nên lời.
Nhắm mắt làm ngơ với sự
phẫn nộ của hắn, Hàn Quân Hồng cười nhạt, tiếp tục giội thêm một gáo nước lạnh
vào đầu hắn “Đây là một sự thật không thể xóa nhòa. Coi như tôi không đề cập
tới, thì trong những tạp chí lá cải hàng ngày sẽ vấn đưa tin, cậu cũng có mặt
trên tạp chí Bát quái với hình ảnh sống động” Hắn lấy tờ báo giải trí dưới gối,
giơ lên “Hình như chúng rải rác khắp nơi đấy!”
“Đến ngay cả cậu cũng
trêu chọc tôi” Tần Nghị giật lấy tờ báo, khó chịu, nhìn hắn chăm chú “Tôi với
bọn họ có chuyện gì, cậu còn không rõ sao?”
“Tôi biết nhưng bọn họ
thì không!” Hàn Quân Hồng lạnh lùng nói “Triệu Kỳ cũng không biết.”
“Cậu…!” một lần nữa bị
xát muối vào vết thương, Tần Nghị chỉ muốn giết người diệt khẩu.
Đúng là tâm tình của hắn
Hàn Quân Hồng rõ như lòng bàn tay. Hồng lại cười cười nói nói “Tôi biết bây giờ
cậu rất muốn giết tôi, nhưng tôi khuyên cậu mau mau xử lý vấn đề tình cảm của
mình đi đã, nếu không đến lúc đó cậu lại cuống cuồng lên, sự việc càng trở nên
rắc rối thôi.”
“Tôi…Tôi thật là không
may!” Tần Nghị không thể không phàn nàn. “Việc đã đến nước này, cậu oán giận
cũng uổng công.” Hàn Quân Hồng lạnh lùng nói “Tôi tin tưởng cậu, nhưng còn
Triệu Kỳ? Mấy năm nay, đến một lời giải thích thỏa đáng cậu cũng không nói với
cô ấy. Nước chảy đá mòn, rồi cũng đến lúc sức cùng lực kiệt, và sau đó niềm tin
cũng sẽ dần dần bị ăn mòn mạnh mẽ.” Không phải là đả kích hắn, Hồng nói rất
đúng sư thật cũng chỉ là giúp hắn nhận rõ thực tế.
“Cho nên tôi mới nghĩ
muốn giải thích với cô ấy!” Tần Nghị vội nói. Nhưng mà…hắn nên mở miệng thế nào
đây?
“Muộn rồi” Rất hiển
nhiên, Hàn Quân Hồng hiểu rõ tình cảnh khó khăn hiện tại. “Bây giờ cậu mới giải
thích, cậu cho rằng cô ấy có thể tin sao? Mấy năm trước cậu đã làm gì? Hơn nữa,
bây giờ cậu mở miệng thế nào đây?”
“Uh…” Tần Nghị lúng ta
lúng túng, nghĩ một lúc rồi sau đó thì thầm “Cô ấy không bao giờ hỏi, tôi nghĩ
cô ấy không quan tâm, cho nên…”
“Đồ ngốc!” Hàn Quân Hồng
đã đánh vào điểm yếu của hắn “Vị hôn phu của mình ở bên ngoài trêu hoa ghẹo
nguyệt, một hai lần còn có thể giải thích là ham muốn nhất thời, nhưng trong
một thời gian dài, bên ngoài lời đồn đại tam sao thất bản, giả cũng có thể biến
thành thật, cô ấy tin lời cậu nói mới là lạ! Triệu Kỳ tính tình lãnh đạm nhẽ
nào cậu không biết, còn chờ cô ấy hỏi han cậu ư? Kiếp sau đi!”
Tần Nghị lập tức lâm vào
tình thế không làm chủ được cảm xúc “Tôi nên làm gì bây giờ” Hắn đưa con mắt kì
vọng về phía Hàn Quân Hồng mong nhận được sự giúp đỡ.
“Làm sao tôi biết được!”
Hàn Quân Hồng tức giận trả lời. “Đây là việc của cậu, không liên quan đến tôi,
đừng hỏi tôi.”
“Hồng! Cậu phải giúp
tôi!” Ánh mắt Tần Nghị tỏ vẻ đáng thương, giống như đôi mắt của chú chó con vô
tội.
“Tôi…” Giúp thế nào được?
trực giác Hàn Quân Hồng đã nghĩ sẽ cự tuyệt. Nhưng, vừa nhìn thấy sự khẩn khoản
của bạn mình, hắn không nỡ nhìn thấy bằng hữu mắc kẹt trong vũng lầy của sự hỗn
loạn, càng giãy giụa thì bị lún càng sâu.
Ai bảo bọn hắn lớn lên
cùng nhau. Bạn hắn giống như một con ruồi không có điểm tựa bay loạn khắp nơi,
bộ dáng hắn chính là như vậy thì làm sao mà nghĩ ra được. Cho nên cần phải có
một người giúp đỡ hắn!
“A!!!” Hàn Quân Hồng thở
dài, ngồi dậy, nghiêm túc nhìn hắn “Nghị, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Cậu có thể nói cho tôi
biết, rốt cuộc thì tình cảm giữa cậu và Triệu Kỳ là gì? Là yêu hay cậu chỉ coi
cô ấy như một thứ tài sản chiếm hữu. Nếu cậu không có được thì tuyệt đối không
cho phép người khác chiếm lấy, cho nên mới lưu luyến không chịu buông tay?”
“Uhm …” Tần Nghị bị đưa
ra vấn đề làm khó.
Sau khi suy nghĩ, hắn
thành thật trả lời: “Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết là, hơn mười hai năm
gắn bó, cô ấy đã trở thành một phần cuộc sống của tôi, không có cô ấy tôi không
thể sống nổi.”
“Nhưng thói quen có thể
thay đổi” Hàn Quân Hồng lạnh nhạt nhìn hắn, hỏi “Chỉ có điều cậu có thay đổi ý
nguyện hay không?”
“Tôi không muốn!” Không
phải suy nghĩ nhiều, Tần Nghị thẳng thừng từ chối.
Hàn Quân Hồng cười “Cậu
biết sự lựa chọn của cậu biểu hiện điều gì không?”
“Là gì?” Tần Nghị bối
rối. Hắn đã lựa chọn gì?
Hừm, làm thế nào hắn cảm
thấy như đàn gảy tai trâu, hơn nữa đối phương lại là một kẻ đại ngốc! Hàn Quân
Hồng thật sự chỉ muốn kéo chăn trùm kín đầu, ném hết những vấn đề phiền muộn
đi, chỉ cần sống cuộc sống của mình là được.
Nhưng không thể, đối diện
với hắn là người anh em tốt nhất của mình. Hắn rơi vào tình cảnh như bây giờ,
chính mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Hơn nữa hắn đã quyết định theo
đuổi Thanh Thanh nên đành đáp tạ, chuộc lại lỗi lầm, không thể vứt bỏ Nghị mà
không để ý tới.
Chỉ là… ai da! Đáng
thương hơn cả vẫn là chính mình, vốn là một người ngu muội trong tình yêu, vừa
mới trải qua một hồi biến cố dữ dội, hiện tại còn thấy bản thân mình quá ư ngu
ngốc! Nhiệm vụ này quá gian khó. Hắn đành phải gắng hết sức mà làm.