Thấy đã đủ lời, Hàn Quân
Hồng bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi, vậy cậu có nhớ hồi đó tại sao bọn cậu lại
đính hôn không?”
Bị hỏi chuyện này, Tần
Nghị đỏ mặt, do dự hồi lâu hắn mới ấp a ấp úng, tựa hồ e lệ nói: “Đó là... bởi
vì. Buổi tối hôm đó, bọn tôi uống quá nhiều, không cẩn thận... rượu làm cho
loạn tính. Sáng hôm sau bị bắt gian tại trận. Sau đó, sau đó...”
“Được rồi!” Không nghe
nổi nữa. Hàn Quân Hồng mạnh mẽ cắt đứt lời hắn, “cùng cậu lớn lên như anh hem,
vậy mà cậu còn định giả vờ với tôi sao?”
“Giả vờ?” Tần Nghị không
hiểu ý tứ của hắn nói.
“Cậu cho là tôi ngu ngốc
lắm à?” Hàn Quân Hồng cười lạnh, “Rượu làm cho loạn tính? Cùng nhau uống rượu
nhiều lần, cậu say mấy lần? Hơn nữa, số lượng không nhiều, trừ khi uống ở
ngoài, nếu uống quá xỉn, thì liền đi về, mỗi người một chỗ, vào phòng mình, cởi
trang phục, đắp chăn, ngủ đến tận hừng đông sao? Họa hoằn vài ba lần ra ngoài
để người khác chụp hình mà thôi, mà, tôi đều lưu lại trong máy tính cả, cậu muốn
xem không?” Vừa nói, hắn liền đưa tay với laptop.
“Đừng, ngàn vạn lần
đừng!” Tần Nghị cuống cuồng giật lấy laptop trước. Đoạn video mà Hàn Quân Hồng
nói đến là cảnh một lần tụ tập của bọn hắn, thực sự rất đáng xấu hổ. Hắn không
muốn bị lan truyền ra ngoài một lần nào nữa.
“Thế nào, hiện tại có thể
nói cho tôi biết, trong lòng cậu thật sự nghĩ gì?” Đoạt không được laptop, Hàn
Quân Hồng thu hồi tay, nằm quay lên giường tiếp tục làm bệnh nhân, thanh thản
hỏi, trong lòng cũng đắc ý: vừa rồi thật sự đã làm hắn sợ hãi!
“Cái gì mà thực sự
chứ...” Tần Nghị lẩm bẩm, cẩn thận không nhảy dựng lên.
Thấy hắn không thừa nhận,
Hàn Quân Hồng cũng không ép sát, mà lại dò dẫm hỏi: “Tốt lắm, tôi lại hỏi cậu
tiếp, tại sao trước giới truyền thông, cậu luôn tỉnh táo, là một thanh niên đầy
hứa hẹn trong mắt các tiền bối, đúng vì thế nên cha cậu mới có thể yên tâm giao
công ty cho cậu năm cậu 20 tuổi. Nhưng là, chỉ có những người thân thiết mới
hiểu rõ bản tính cậu ra sao. Bình thường thì không sao, cứ ở bên Triệu Kỳ là
cậu hiện nguyên hình một đứa con nít.”
“Thật sao?” Hắn tính trẻ
con? Tần Nghị kinh dị, Hàn Quân Hồng nói như thế. Hắn làm sao lại như Mặc Mặc
kia chứ! Hắn không tin.
“Là như vậy.” Hàn Quân
Hồng khẳng định, “thật sự không phát hiện ra sao?”
“Không có.” Hắn nghĩ gì
liền nói thế.
“Còn nói, từ nhà trẻ,
chúng ta đã cùng một lớp, Triệu Kỳ lớp nhỏ hơn, cậu nhớ rõ thế nào là nghiệt
duyên không?” Hàn Quân Hồng lại hỏi.
“Bởi vì nữ sinh.” Đánh
nhau với Triệu Kỳ,chuyện này hắn nhớ rõ.
Nói đúng, Hàn Quân Hồng
hài lòng gật đầu. “Chuyện năm đó không ngờ cậu lại cùng Triệu Kỳ dây dưa đến
giờ, thật tốt, cùng nhau lớn lên, ngoài tôi, cậu và Triệu Kỳ, còn có liên lạc
với ai nữa?”
Tần Nghị cố gắng suy nghĩ
tới bằng hữu, nhưng là thất bại.
“Không có,” hắn thành
thật trả lời, “Nhưng đó là hồi học tiểu học hay trung học, Kỳ Kỳ vẫn là muội
muội của chúng ta nên thế.”
"Chúng ta nhớ chính
là lệ thuộc trực tiếp trường học!" Hàn Quân Hồng trầm giọng cường điệu mấy
chữ "lệ thuộc trực tiếp", "Từ nhà trẻ đến tiểu học đến sơ trung
lại đến trung học, chúng ta đều chung một trường! Có mấy người chuyển trường,
nhưng đại đa số vẫn một mực là học đệ học muội của chúng ta. Nhưng tôi hỏi cậu,
nữ sinh làm học muội của chúng ta như Triệu Kỳ có nhiều, tại sao cậu chỉ bò lên
người cô ấy?" Chỉ sợ trong lòng Tần Nghị chỉ có một mình Triệu Kỳ
“...” Tần Nghị đứng
người, không biết nên nói như thế nào,
“Không biết. Tôi cũng
không biết tại sao.” Hắn yếu ớt nói,
"Đó là bởi vì mỗi
cậu được nghỉ học đều chạy ra sân trường trung học chạy đi chạy lại. Cố kéo
Triệu Kỳ đi ăn cơm hay trò chuyện bằng được, vì thế từ đó trở đi cô ấy nắm rõ
thời gian nghỉ ngơi làm việc của cậu, có khi chúng ta nhất thời không nhớ nổi
ngày hôm sau có đi học hay không cũng đều gọi điện thoại hỏi cô ấy!"
Hàn Quân Hồng bĩu môi,
thay đổi câu chuyện: “Cậu lại trả lời tôi, hôm sinh nhật cậu hai mươi tuổi, cậu
tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở nhà, khi đó chúng ta học đại học, Triệu Kỳ học
trung học. Tôi nhớ kỹ khi đó bạn bè đều là bạn học đại học của chúng ta, tại
sao, lại xuất ra Triệu Kỳ chứ?”
“Tôi không biết nói sao.”
Không muốn suy nghĩ, bởi dù suy nghĩ cũng không có đáp án, không muốn lãng phí
tế bào não, Tần Nghị đáp.
“Tôi nhớ mang máng, lúc
nào cậu cũng nhõng nhẽo với cô ấy.” Hàn Quân Hồng nhớ lại “tôi nhớ kỹ ngày sinh
nhật hôm đó, mỹ nữ không thiếu, trong đó rất nhiều người có ý với cậu, tại sao
cậu chỉ cùng với Triệu Kỳ bị rượu làm cho loạn tính? Cậu biết không? Năm đó cô
ấy mới 17 tuổi, dụ dỗ trẻ vị thành niên a! đây là phạm pháp, cậu có biết không!
Nếu như tôi muốn tố cáo cậu, tòa án giam cậu năm mươi năm đã là tốt cho cậu lắm
rồi đó.”
“...” Tần Nghị cứng lời.
“Trở lại...” Hàn Quân
Hồng lại chậm rãi mở miệng, ý muốn hỏi lại.
Không thể được! Tần Nghị
không thể để cho hắn làm cho nổi điên thế này được, ôm đầu nỉ non: “Đại ca, tôi
xin cậu, đừng hỏi nữa. Buông tha cho tôi! Tôi điên mất! Tôi đã bảo tôi cũng
không rõ những gì tôi đang làm mà.”
“Thật là không biết mình
đang làm gì sao? Hay không muốn thừa nhận?” Hàn Quân Hồng hảo tâm dụ dỗ, hắn
thấy có hứng thú với chuyện này
“Tôi...” Tần Nghị muốn nói nhưng lại thôi.
Rất tốt! Kết quả đã đến.
Hàn Quân Hồng thò người
ra, thương hại vỗ vỗ vai hắn, mặt mỉm cười nói ra sự thật tàn khốc: “Chúc mừng
cậu, người anh em, sự thật chứng minh, cậu đã yêu cô ấy say đắm.”
“Yêu?...” Tần Nghị lắp
bắp nói.
“Chính xác.” Hàn Quân Hồng
gật đầu mỉm cười. Thuận tiện đập mạnh vai hắn, như đẩy Tần Nghị xuống vực sâu
không đáy.