Nhà trẻ không lớn, hai
người rất nhanh chóng tìm được tình địch Triệu Kỳ kia ở trong lớp.
Nam hài xinh xắn bắc loa
tay, đúng ở trên bục giảng, giống như đế vương đang đi tuần tra, liếc mắt cao
ngạo hỏi: "Ai là Triệu Kỳ?"
Một đám tiểu hài nhi ngồi
im ở chỗ của mình, ánh mắt non nớt nhìn chằm chằm trên mặt của nam hài xinh
xắn, hắn hơi giật mình, kinh hồn táng đảm.
"Nói mau, rốt cuộc
ai là Triệu Kỳ!" Đè xuống đáy lòng sự sợ hãi, nam hài xinh xắn lớn tiếng
hỏi.
Tập thể trầm mặc, chỉ
dùng ánh mắt hồn nhiên ngây thơ nhìn hắn.
"Cậu gọi tôi phải
không?"
Hồi lâu, một cánh tay nhỏ
chậm rãi giơ lên, giọng nói cũng chậm rãi y như thế, mang theo một tia nghi
hoặc.
Theo tiếng nhìn lại, nam
hài xinh đẹp thấy ngay ở một góc tối của phòng, ở giữa lớp, một tiều hài tử
ngồi ở đó. Hắn cắt tóc ngắn, trên người mặc áo sơ mi, phía dưới là quần bò,
khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, thập phần tuấn tú động lòng người. Chỉ tiếc,
khuôn mặt hắn lạnh lùng không chút biểu cảm, nếu không nhất định là người được
người khác vô cùng yêu thích.
"Chính là cậu? Triệu
Kỳ?" Nam hài xinh đẹp đi đến trước mặt hắn, đem hắn đánh giá cao thấp một
phen, khẽ xùy một tiếng khinh thường, "Hóa ra bộ dạng cũng chỉ đến thế này
thôi?" Làm sao so với hắn được.
"Tôi là Triệu Kỳ,
cậu là ai?" Trong lúc hắn đánh giá, tiểu hài tử cũng đánh giá hắn.
Tiểu hài tử dám khẳng
định không hề biết hắn. Nhưng là, người này vừa vào cửa, không phân trần gì
liền muốn gọi tên gặp mặt hắn. Hơn nữa, vừa thấy mặt, không nói được một câu dễ
nghe mà đã trực tiếp thái độ sao?
"Tần Nghị!" nam
hài xinh đẹp ngẩng đầu lên, vô cùng kiêu ngạo tự hào báo đại danh.
"Tần
Nghị?" Tiểu hài tử nhìn hắn, lắc đầu, "Không biết!"
Trên mặt nam hài xinh đẹp
xuất hiện một mảng đỏ.
"Cậu không biết ta
cũng không sao, bởi vì ta cũng không biết cậu?" Đảo mắt trừng trừng nhìn
tiểu hài tử một cái, hắn hai tay ôm ngực, hung hăng dậm chân một cái, lại hừ
lạnh một tiếng tăng thêm ngữ khí, "hừ!"
"Hả" Tiểu hài
tử không vì sự uy hiếp của hắn mà thay đổi, thản nhiên nhìn hắn một cái, thờ ơ
nói, "cậu đã không biết tôi, vậy tìm tôi làm gì?"
"Tôi muốn tìm cậu
quyết đấu!" Nam hài xinh đẹp lớn tiếng tuyên bố.
"Quyết đấu?"
Một câu đã ra, không chỉ tiểu hài tử mà người vây xung quanh cũng sôi trào.
Tiểu hài tử hoài nghi tai
mình nghe lầm.
"Tôi cãi lộn với cậu
sao?"Tiểu hài tử hỏi.
"Không phải."
"Tôi trộm tiền
cậu?"
"Không phải."
"Tôi đốt nhà cậu
sao?"
"Không phải."
"Tôi…"
"Cậu biết rõ còn cố
hỏi!" Nam hài xinh đẹp cắt đứt lời của hắn, căm tức hắn, nghiến răng
nghiến lợi lớn tiếng hỏi, "Cậu làm gì, lòng cậu biết rõ nhất."
"Tôi làm cái gì
sao?" Tiểu hài tử khó hiểu nhìn hắn. Trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
Xem ra hắn thực sự không
rõ. Nam hài xinh đẹp bất đắc dĩ, gầm lên tức giận nói cho hắn biết nguyên
nhân : "Cậu đoạt YY!"
"YY?" Tiểu hài
tử không hiểu ra sao, khó hiểu nhìn hắn, "Ai là YY?"
"Tớ…" một tiểu
cô nương mặc váy công chúa đáng yêu chầm chậm từ trong đám người đang vây quanh
tiến ra, khuôn mặt đỏ như trái táo, nửa là do hưng phấn, nửa là thẹn thùng, làm
cho người ta nhịn không được chỉ muốn hung hăng cắn một cái.
Tiểu hài tử nhìn nàng một
lúc lâu, quyết định hỏi ra suy nghĩ trong lòng: "Bạn là ai?"
"Tớ… Tớ… Tớ…
Oa!" Tiểu cô nương dẹt miệng, hốc mắt trong một thoáng trở nên hồng hồng,
đặt mông ngồi dưới đất, hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống.
Vốn tâm ý đã phiền loạn,
tiểu cô nương này còn khóc lóc, tâm tình nam hài xinh đẹp càng khó chịu. Hắn
xoay người hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, hung tợn nói: "Khóc cái
gì mà khóc? Phiền chết đi."
"Oa…" Tiểu cô
nương bị hắn mắng, khóc càng dữ hơn.
"Các bạn… Các bạn
đều là người xấu! Người ta… Người ta mỗi ngày đều đưa cho các bạn đồ ăn
vặt!" giọng nói nghẹn nghẹn, tiểu cô nương lên án hai kẻ này ăn thịt xong
rồi không có ân lại còn không nương tay, thậm chí tiểu cô nương ta đây mất công
chăm chút diện mạo mà tiểu hài tử không có nhớ gì tới.
"A?" Tiểu hài
tử không nói gì, "Mỗi ngày đều đặt đồ ăn vặt trên bàn tôi nguyên lai là
bạn nha!" Hắn còn không hiểu vì sao dạo này gần trưa trên bàn lại xuất
hiện một đống đồ ăn vặt thực mê người!
Bất quá, mấy thức này mỗi
lần đến giờ đều chia cho các tiểu bằng hữu. Hắn không thích đồ ăn vặt là gì,
nhưng lại không nỡ cự tuyệt hảo ý, cho nên…
"Oa… Tiểu cô
nương bắt đầu gào khóc lớn hơn.
"Cậu khóc khóc cái
gì? Optimus của tôi bị hắn đoạt đi rồi tôi có khóc đâu!" Nam hài xinh đẹp
giận dữ nói. Đề cập tới Optimus, khẩu khí hắn càng ác liệt.
"A? Optimus?"
Tiểu cô nương ngừng khóc,
cùng với những tiểu học trò khác trong phòng mở to hai mắt, vẻ mặt dấu chấm
hỏi, ngây ngô hết loạt.
"Tôi đoạt Optimus
của cậu khi nào? Tôi chưa bao giờ thấy Optimus." Tiểu hài tử nhìn hắn,
lạnh lùng nói.
"Cô ấy đem đồ ăn vặt
tặng cho cậu, còn tôi thì phải dùng tiền tiêu vặt của mình mua đồ ăn cho mình,
không có tiền mua Optimus nữa. Cho nên, chính là cậu, cậu đoạt Optimus của
tôi!" Nam hài xinh đẹp nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, cứ thế mà định tội.
"Hả?" Là vì thế
sao ? Bạn bè xung quanh tiểu hài tử ngơ người, tiểu hài tử vạn năm không
thay đổi vẻ mặt cũng đã xuất hiện một tia khác lạ.
"Oa… ô… Chán ghét…
Người xấu …. Chán ghét các bạn… Không để ý tới các bạn… " Tiểu cô nương
nghe được, khóc lớn hơn nữa. Cô bé đứng lên, bụm mặt, khóc lớn lao ra cửa. Từ
rất xa còn có thể nghe thấy tiếng cô bé khóc thương tâm muốn chết.
Hai người giằng co nhau,
không ai nghĩ đến việc đuổi theo.
"Cậu ấy làm sao
vậy?"
"Cậu ấy vì sao mà
khóc?"
Hai người đồng thời nghi
hoặc hỏi đối phương khiến tập thể bằng hữu vây quanh cười ngất.
"Cậu xem đi, tôi
không hề để ý tới cô ấy, vừa rồi là cậu nói cậu cần, tôi không cần." Hai
tay ôm ngực, tiểu hài tử lạnh lùng nói.
Nam hài xinh đẹp cười
nhạt đáp. "Tôi mới không cần cô ấy."
"Đúng vậy, cậu chỉ
cần Optimus của cậu." Tiểu hài tử lành lạnh, châm chọc nói.
"Là… đúng thì sao
nào?" Khuôn mặt nam hài xinh đẹp đỏ một chút, dừng lại một chút, ngẩng mặt
lên, kiên quyết nói, "Dù sao, hôm nay tôi muốn quyết đấu với cậu!"
"Sự thật chứng minh,
tôi không có đoạt YY của cậu, cũng không cố ý gián tiếp cướp đi Optimus của
cậu. Về sau, tôi cam đoan không bao giờ nhận đồ ăn của cô ấy nữa, được
chưa?"Tiểu hài tử thản nhiên mở miệng.
Còn lý do gì nữa
không ?
“Dù sao… Tôi mặc kệ, tôi
muốn quyết đấu với cậu!” Cắn răng một cái, nam hài xinh đẹp mãnh liệt nói. Hắn
hôm nay đã hạ quyết tâm, chuyện này liên quan tới sự tôn nghiêm của hắn, hắn
không đấu thắng bại rõ ràng tuyệt đối không bỏ qua.
“Tôi không đánh nhau với
cậu.” Tiểu hài tử ngồi lại chỗ mình, hai mắt nhìn ra cửa sổ, tuyệt nhiên không
nhìn hắn.
Nam hài xinh đẹp kéo hắn
lại, “Cậu hôm nay không đánh không được! Chúng ta nhất định phải quyết phân
thắng bại!”
“Tôi không đánh!”
“Không được!”
“Không đánh!”
“Không được!”
Năm phút sau, tiểu hài tử
bị hắn bức cho tới cực hạn, nhịn không được tức giận mắng: “Ngươi bệnh thần
kinh!”
Nam hài xinh đẹp nghe lý
do hắn thoái thác xong mắt trắng trợn, xông lên, một phen kéo hắn đẩy ngã:
“Ngươi mới bệnh thần kinh!”
Tiểu hài tử bám lấy bàn
đứng vững, đôi mắt bình tĩnh hiện lên một tia lo lắng: “Ngươi đánh thật sao?”
Nam hài xinh xắn nhếch
cằm: “Đương nhiên” Hắn là nam nhân, nói là giữ lời!
“Tốt lắm, là ngươi động
thủ trước, ta đây cũng không khách khí!” Tiểu hài tử nói xong, cũng xông lên
đánh hắn.
Nam hài xinh xắn nhanh
chóng phòng thủ. Không lâu sau, hai người chăm chú quan sát rồi lao vào.
Thỉnh thoảng còn có tiếng
kêu thảm thiết truyền tới.
“Đem trả lại Optimus cho
ta đây!”
Đám tiểu bằng hữu dù gì
cũng là con trẻ, vừa thấy đánh nhau lập tức chạy hàng dài về hướng văn phòng,
vừa chạy vừa đem tin tức gào to: “Thầy giáo cô giáo a, có người đánh nhau---!”