"Không thể nào! Tuyệt đối không có!"
Lúc này Tần Nghị mới kịp phản ứng, mông như có lửa đốt nhảy ngay từ trên giường
xuống, đứng cách xa tên kia nhất có thể.
Bị đè gắt gao ở phía
dưới, Triệu Tranh cuối cùng cũng thoát ra được, vội hít từng ngụm không khí
trong lành.
Tần Mặc chậm chậm đi đến,
nâng hắn dậy, vỗ lưng của hắn cho thông khí, ân cần hỏi: "Tam ca, anh
không sao chứ?"
"Vẫn còn ngon, chưa
chết được."Triệu Tranh ngực, lòng còn sợ hãi nói. Bị nam nhân ôm vào trong
ngực cảm giác thật sự là vô cùng đáng sợ.
"Đúng rồi, tam ca,
sao anh lại cùng đại ca ở trên giường vậy?" Tần Mặc nhỏ giọng hỏi.
"Tôi cũng muốn biết
a." Triệu Tranh căm giận trừng mắt nhìn Tần Nghị. "Buổi tối anh chơi
game đến năm sáng giờ mới ngủ, mới vừa nằm xuống liền nhận được cuộc gọi liên
hoàn đoạt mệnh của nhị tỷ, sáng sớm kêu anh sửa máy tính đến cho chị ấy, còn uy
hiếp nếu anh không nhanh chóng, nửa đời sau của anh sẽ không còn tí da nào! Anh
dám không đến sao? Thật vất vả mới sửa xong máy tính, anh lại mệt, thầm nghĩ
tìm một chỗ nằm nghỉ. Nhưng phòng khách thì không được, anh tạm nghỉ ngơi trong
này một lúc. Nhưng có người dường như không có học hay sao ấy, anh mới vừa nhắm
mắt lại không bao lâu, hắn liền xuất hiện, còn động tay động chân nữa!
Hic!"
"Anh... Anh nghĩ
người trên giường là Kỳ Kỳ..." Tần Nghị rúc vào góc, nhỏ giọng nói.
"Nếu như là tôi, anh
liền làm bậy có phải không?" Môi Triệu Kỳ nhếch lên, không biết là nín
cười hay là đang giận.
"Đâu có cái gì xằng
bậy? Anh chưa làm cái gì à nha!" Tần Nghị buồn bực phản bác. Hắn chỉ ôm
một chút mà thôi, mà lời do Triệu Tranh nói ra, đều thay đổi hẳn ý nghĩa, giống
như hắn làm ra cái chuyện mà trời đất không dung gì đó! Hắn đối với nam nhân
mới không có hứng thú!
"Thế này cũng kêu
chưa làm gì à? Nếu anh thật sự làm cái gì, Tam Thiếu có phải hay không đã vẹo
rồi?" Mỹ nhân bên phải tựa hồ sợ sự việc còn chưa đủ độ nóng, liền thêm
chút dầu mỡ.
Tần Nghị quay đầu lại,
trừng mắt nhìn gương mặt dễ thương xinh đẹp mà không có lòng thương tiếc nào,
trong mắt phát ra tia hận ý không thể đem cô ta chém thành vạn khúc.
Mỹ nhân đối với cái nhìn
căm tức của hắn dường như không thế, còn mỉm cười tiến lên, tự nhiên phong độ
chào hỏi hắn: "Này, Tần Đại thiếu, đã lâu không gặp, không biết anh còn
nhớ tôi hay không?"
Không nhớ rõ mới là lạ!
Ánh mắt sắc bén của Tần Nghị như xuyên qua lục phủ ngũ tạng trong thân thể cô
ta.
Cô ta hóa thành tro hắn
đều nhận ra được!
Mỹ nhân tựa hồ bị ánh mắt
đáng sợ của hắn hù dọa. Hoa dung thất sắc kêu to nhào vào trong lòng Triệu Kỳ,
ngữ điệu nghe thập phần bối rối: "Nhị thiếu, cứu mạng a! Ánh mắt đáng sợ
của hắn, giống như muốn ăn thịt em đó!"
Triệu Kỳ mặc cho nàng bám
trên người, không có động tác nào, chỉ thản nhiên nhìn Tần Nghị, bình tĩnh nói:
"Tần Nghị, đây là nhà tôi, anh đừng tự ý dọa người, Thiến Thiến là bằng
hữu của tôi."
"Anh tự ý dọa
người?" Tần Nghị chỉ vào mình, tiếp tục chỉ vào nữ nhân đang hướng hắn làm
mặt ngáo ộp, lớn tiếng kêu lên: "Là cô ta hãm hại anh trước!"
Hắn lâm vào hoàn cảnh
gian nan này, nữ nhân kia có một nửa trách nhiệm.
"Cô ấy không phải là
trước mọi người nói anh là gay sao? Có cái gì quá đáng chứ?" Triệu Kỳ bĩu
môi, lơ đễnh nói.
Tần Nghị sửng sốt:
"Em cũng biết?"
Triệu Kỳ đảo cặp mắt
trắng dã: "Biết từ lâu rồi."
"Bọn em cũng biết.
Thiến Thiến tỷ vừa rồi lấy việc đó làm chuyện cười kể cho em nghe!" Tần
Mặc nhấc tay, bổ sung hai câu rất đúng lúc.
Nếu hiện tại trong tay hắn
có một thanh đao, hắn nhất định sẽ xông lên đem nữ nhân kia băm nát bét, đem
thịt làm bánh bao thịt, xương cốt nấu canh uống, còn lại lục phủ ngũ tạng xào
lên ăn! Như vậy mới có thể giải trừ mối hận trong lòng hắn! Hai hàm răng Tần
Nghị cọ xát qua lại, phát ra âm thanh kin kít đáng sợ.
Lúc này, mỹ nhân tựa hồ
đã khôi phục lại. Cô từ trong lòng Triệu Kỳ đi ra, cẩn thận tới gần hắn, cắn
cắn đôi môi đỏ mọng, khóe mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nói: "Đại
thiếu, người ta làm như vậy cũng là tình thế bất đắc dĩ. Nể tình chúng ra ngày
xưa, anh tha thứ cho em, được không?"
"Cô gặp tình thế bất
đắc dĩ cái gì chứ?" Tần Nghị tức giận hỏi.
"Em sẽ không nói cho
mọi người biết đâu, chúng ta không nhắc lại nữa nha! Như vậy tính ra là hòa
đó!" Mỹ nhân chớp chớp đôi mắt to, vô tội nói.
Một ngụm máu lớn trào lên
đến miệng! Tần Nghị hiện tại không chỉ muốn lóc thịt cô ta, mà còn muốn dùng
huyết nhục của nàng ta mở yến tiệc đãi thiên hạ! "Cho nên cô nói tôi nên
như vậy?"
Hắn cố gắng nuốt vào bụng
một hơi ác khí, nhìn cô chằm chằm.
"Đúng thế a!"
Mỹ nhân nói như đúng rồi, sau đó áy náy nhìn hắn một cái, cười làm lành nói:
"Nhưng mà...em ở công ty nghe có người nói như thế vài lần, vì để giải vây
cho mình, em lấy đó làm lý do, ai biết bọn Paparazzi tin tức nhanh chóng
như vậy, tạp Bát quái cũng thật quá đáng. Em cũng không nghĩ tới sự tình sẽ
phát triển đến thế này..."
"Cô
không biết? Cô mà lại không biết à? Cô lấy tôi làm trò tiêu khiển mà lại không
biết à!" Tần Nghị giương nanh múa vuốt, hận không thể một nhát cắn chết cô
ta.