Chồng Yêu Của Em

Chương 40: Q.1 - Chương 40




Mùi thơm càng lúc càng quyến rũ

“A… tôi chịu không được.”

Rốt cục, bụng đói khiến cho mỹ nhân không từ chối được sự quyến rũ, bỏ Triệu Kỳ, theo mùi thơm kia, đi xuống bếp kiếm đồ ăn.

Xông vào bếp, liếc mắt thấy một dãy đồ ăn màu sắc, người không khỏi ngây ra trong chốc lát, không nhịn được hưng phấn kêu lên: “Oa, cơm trưa thịnh soạn quá a! Tôi thật có phúc!”

Vừa nói, đưa tay nhanh chóng bắt một miếng đầy bụng.

Tần Nghị giữ lấy tay cô, lạnh lùng nói: “Dám đưa bàn tay bẩn thỉu động tới thức ăn tôi vất vả cực nhọc làm thế sao!” Cô dám bốc bắt như thế, còn có người khác chưa ăn.

Mỹ nhân nhẹ vồ vễ đôi tay bị cầm đỏ lên, trơ mắt nhìn hắn, khó chịu nói: “Tần đại thiếu, anh có hiểu câu thương hoa tiếc ngọc không?”

“Thương hoa tiếc ngọc?” Tần Nghị hừ lạnh một tiếng, đánh giá cô ta một cái từ đầu đến chân, khinh thường nói: “Cô sao?”

Sắc mặt mỹ nhân lập tức cứng đờ, lập tức nghĩ ra việc lấy lòng hắn, cô tới gần hắn, tay ngọc khẽ quấn trên người hắn, ma sát, nhẹ giọng nói: “Đại thiếu, người ta sai rồi, trước kia là ta không đúng, anh tha thứ cho tôi có được không, chúng ta quay về, có được không?”

“A” Tần Nghị bị bộ dạng cô làm cho lạnh người, mếu máo gì chứ, hắn đẩy cô ra. “Ai với cô hảo quay về? Bỏ ra đi! Đừng đụng vào tôi!” Trừ Kỳ Kỳ ra, hắn hiện tại không muốn có quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào,. Hắn đã đủ buồn bực, không tưởng tượng lại bị người khác làm cho đau đầu thế này.

“Đại thiếu…” Mỹ nhân chưa từ bỏ ý định, kéo dài giọng.

Tần Nghị giơ tay lên che mặt ra vẻ tự vệ, gào thét: “Cô đi ra ngoài cho tôi! Nếu không đi ra ngoài coi chừng tôi đánh cô.”

“Đại thiếu.” mắt mỹ nhân lập tức ướt át, nước mắt dâng lên, đáng thương a.

Ngược lại, Tần Nghị lại không có cảm giác gì

Thấy bộ dạng của mỹ nhân như vậy, hắn không những không thấy đau lòng, ngược lại cảm giác chán ghét lại gia tăng lên.

“Cô cho là cô ra vẻ đáng thương như thế tôi sẽ không khi dễ cô nữa sao?” Hắn tức giận nói.

“Đại thiếu…” Mỹ nhân ra vẻ ai oán, đôi mắt thèm thuồng nhìn chăm chú trước bàn thức ăn kia, nuốt nước bọt một cái! Thật đói! Mới vừa rồi nhón một chút đã không còn cảm giác gì.

Đứng ở đây xem náo nhiệt, không chịu được, Tần Mặc đi tới kéo tay cô, nói khẽ: “Thiến Thiến tỷ, chị ra ngoài trước đi, lập tức sẽ ăn cơm, Yên tâm, không chỉ được ăn một chút thôi đâu.”

“Thật chứ?” Mỹ nhân tìm kiếm xác định.

“Thật sự.” Tần Mặc nói.

Mỹ nhân nghe vậy, vui vẻ ra mặt, tiến lên ôm chặt lấy cô bé, hôn lên cô mấy cái. “Vẫn là Mặc Mặc tốt nhất, chị yêu em chết mất.”

Không thể đón nhận cô với hành vi thân thiết quá như thế, Mặc Mặc vội vàng đẩy cô ta ra, tay phải cố chùi đi dấu vết nước bọt khi hôn mỹ nhân để lại, mếu máo buồn bực: “Thiến Thiến tỷ, nụ hôn đầu tiên người ta muốn để cho nhị ca…”

“A! Thật xin lỗi, Mặc Mặc, tại chị …”

Mỹ nhân vừa định nói xin lỗi, vừa nghe họ nói ba. bốn câu dính tới Triệu Kỳ, theo thói quen, Tần Nghị sớm trợn mắt, hắn quơ quạng, quát các cô: “Đi ra ngoài hết, các người cút hết ra ngoài cho tôi.”

Tần Mặc vội vàng đẩy mỹ nhân ra, chạy đến trước mặt hắn, vui vẻ nói: “Lão đại, em đến hỗ trợ anh.”

“Có thật không?” Tần Nghị hoài nghi.

“Thật mà.” Tần Mặc vội gật đầu.

“Phải?” Tần Nghị cười lạnh, để ý tới cánh tay của em cô em lặng lẽ tới gần đồ ăn: “Kia là thế nào?”

“Ách… em chỉ muốn giúp anh nếm thử mùi vị đồ ăn, anh biết, chị ấy thích ăn rau….” Bị bắt quả tang, Tần Mặc ngượng ngùng nói.

“Kỳ Kỳ thích ăn gì anh biết rõ hơn em, không cần phải quan tâm đâu!” Tần Nghị vừa nói vừa tiện tay gạt tay cô ra, “bỏ cái tay đang bốc bắt kia đi! Còn dám lộn xộn coi chừng anh chặt đứt.”

“Lão đại…” Tần Mặc áp dụng chính sách hoãn binh.

Tần Nghị trừng mắt: “Ít nói nhảm đi! Kỳ Kỳ ba ngày không ăn cơm, có phải em cũng thế?”

“Không phải.” Cô cũng có nấu mỳ, nhưng cũng có ý nghĩ an vị ở nhà tha thiết mong chờ đầu bếp tới.

Tần Nghị nhìn qua đã biết. Hắn quơ quáng, đẩy hai người kia ra khỏi bếp, hung tợn nói: “Tất cả cút hết cho tôi, nếu không thì trơ mắt ngồi chờ tôi cùng Kỳ Kỳ ăn.”

“Lão đại, nói như vậy, anh tự chuẩn bị tiếp a?” Tần Mặc hưng phấn trợn to mắt, vui mừng vô cùng.

Nàng xoay người nhanh lôi kéo mỹ nhân. “Thiến Thiến tỷ, mau chạy mau chạy, chúng ta không thể làm trì hoãn đại sự của lão đại.”

“Đúng đúng, chạy mau.” Có cơm ăn là tốt rồi. Mỹ nhân đi giày cao gót mười phân, lao đi còn nhanh hơn Tần Mặc.

Nhìn bọn họ rời đi nhanh chóng, Tần Nghị dở khóc dở cười.

Bất đắc dĩ thở dài, hắn xoay người vào tiếp tục chiến đấu với thức ăn, xoong chảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.