“Ừ, ngon! ngon! Ngon
thật!”
Trên bàn ăn, Tần Nghị,
Tần Mặc, Triệu Kỳ, Triệu Tranh, bốn người cầm đũa im lặng không nói trố mắt
nhìn nữ nhân miệt mài ăn như ma đói, lại còn không quên mỗi phút đồng hồ thì
càn quét thức ăn trên bàn.
“Cô tám đời không ăn cơm
à?” Thật sự nhìn không được, Tần Nghị gào thét. Thức ăn hắn làm là vì Triệu Kỳ,
những người này chỉ là phụ thôi. Như thế nào mà bây giờ nhìn lại như đây lại
toàn là làm riêng cho cô ta? Mấy người bọn họ chỉ có kinh ngạc cô ta ăn hết
suất cho đến khi dạ dày cô ta cũng khó lòng mà ních thêm.
"Làm sao mà có thể
được?" Mỹ nhân ăn như hùm beo, không, lúc này nàng nhồi thức ăn vào trong
miệng đến căng phồng khiến cho gương mặt xinh đẹp hình trái xoan bị biến dạng
hoàn toàn; trên gò má trái còn không biết từ khi nào đã dính mấy hạt cơm. Nhưng
cô mải ăn không có thời gian để ý; mái tóc dài tỉ mỉ chải ngược lên cũng bởi vì
thường xuyên ngẩng lên cúi xuống quá mức nên đã có vài phần rối loạn. Ngoại trừ
một bộ trang phục hàng hiệu đẹp đẽ thì vẫn còn nhận ra, khí chất tao nhã thường
ngày của nàng trước giới truyền thông đã không còn sót lại chút gì. Cả người
nhìn qua rõ rành rành chính là một quỷ đói vừa mới đầu thai nên đã sớm thoát ly
cảnh giới.
Chu Thiến trong miệng
tọng đầy thức ăn, mơ hồ nói không rõ: "Tôi chỉ là tám đời không có được ăn
một bữa cơm thật ngon quá mà thôi! Anh ngẫm lại xem, chúng tôi làm người mẫu,
mỗi ngày chạy sô, đi máy bay vội vàng đến chết. Thời gian ngủ cũng không đủ, ba
bữa đương nhiên đều là tùy tiện giải quyết một phen, nên mới thành ra đói bất
tử."
“Vậy cô còn có thời gian đến đây quấn lấy Kỳ Kỳ?” Tần Nghị tức giận hỏi.
“Cái đó không giống với
nhau nha” Chu Thiến trong miệng đang còn thức ăn lại lập tức nhồi vào miệng
thêm một miếng nữa “Đã có hẹn với nhị thiếu, coi như tôi chết đói cũng muốn tới
tham gia! Bằng không, cuộc hẹn tôi thật vất vả xếp hàng không phải bị những nữ
nhân này chiếm trước sao? Họ mới không cần đó!"…
“Những nữ nhân nào?” Tự
dưới đáy lòng Tần Nghị hồ như lại dâng lên một dự cảm không tốt.
“Đúng vậy, Hiểu Dụ, Lisa,
Fiona ... Cơ hội như hôm nay còn có rất nhiều người nữa!” Chu Thiến ngẩng đầu,
đắc ý nói: “Cơ hội như hôm nay là tôi cùng bọn họ chen đến vỡ đầu mới cướp được
đó!"
Cùng với chữ
"vỡ" được nói ra, các mẩu vụn gạo thức ăn như mưa bay đầy trời văng
cả đầu cả mặt Tần Nghị ngồi ở đối diện cô ta.
Tần Nghị tức giận cầm một
khăn mặt giấy trên mặt lau kịch liệt sát, phẫn nộ như muốn phun lửa đốt thành
tro nữ nhân ngồi đối diện phảng phất như không có việc gì, lại vùi đầu ăn như
hùm beo.
"Cô thật sự là người
mẫu Chu Thiến có khí chất xuất chúng nổi tiếng sao?" Hắn thập phần hoài
nghi.
"Ai nha, kỳ thật đều
là mọi người coi trọng quá thôi! Người ta đâu có thật giỏi." Chu Thiến ha
hả cười khúc khích, trả lời cho qua.
"Thật sự là coi
trọng, đã đưa cô đến tận mây xanh rồi!" Tần Nghị buồn bã nói. Cũng không
muốn cãi lại cô ta , hắn quay đầu chất vấn Triệu Kỳ ngồi ở bên cạnh mình:
"Cô thường xuyên thừa dịp tôi không ở đây thì cùng những nữ nhân này . . .
Ách. . . Gặp mặt?"
“Không sai” Triệu Kỳ lớn
tiếng thừa nhận.
“Sau này không cho phép
gặp các cô ấy nữa!” Hắn ngang ngược ra mệnh lệnh
Triệu Kỳ từ chối cho ý
kiến, Chu Thiến đã kêu lên trước: “Đại thiếu, anh làm sao có thể như vậy? Anh
không thể vì chúng tôi bỏ qua anh liền trả thù chúng tôi, không cho chúng tôi
cùng nhị thiếu hòa thuận!”
“Các cô bỏ tôi?” Tần Nghị
nghi hoặc chuyển hướng sang Triệu Kỳ, như thế nào lại thành số nhiều? Cô ta
không phải một người ư?
“Không thể nào! Chẳng lẽ
anh đã quên sao?” Chu Thiến trợn tròn đôi mắt đẹp, bộ dạng rất khó có thể tin
nổi.
“Tôi quên đi cái gì?” Tần
Nghị hỏi, trí nhớ của hắn chính là rất tốt à nha.
“Lisa này là bạn gái
trước đây của anh. Còn Hiểu Dụ là người bạn gái thứ ba mươi bảy, Fiona là thứ
năm mươi bốn..” Chu Thiến thao thao bất tuyệt.
Tần Nghị vội vàng cắt
lời: “Cô đừng có mà nói bậy, cái gì mà bạn gái, chúng tôi chỉ là quan hệ công
việc mà thôi, công việc kết thúc, quan hệ đương nhiên cũng kết thúc”
Sau khi nói xong, hắn
khẩn trương nhìn chăm chú vào Triệu Kỳ. Triệu Kỳ thì lại chỉ thản nhiên mỉm
cười lắng nghe rồi đưa thêm một miếng cơm vào trong miệng, dường như sự việc
trên chẳng liên quan đến mình.
Chu Thiến không cam lòng
để chiếc đũa xuống, không to cũng không nhỏ nói: “Đại thiếu, anh đừng thẹn quá
hóa giận nha. Nhìn anh xem, chính bởi vì anh bạc bẽo, thời gian ở cạnh nữ nhân
quá ngắn, hơn nữa chỉ thoáng qua lại quên, nên chúng ta phải gấp rút ra đi
trước khi bị anh chán ghét mà bỏ. Nói như vậy, coi như anh không thể nhớ kỹ
chúng ta cũng thật là tốt. Nhất định anh sẽ nói ra là chúng ta bỏ anh trì ngẫm
lại trong lòng cũng phần nào được an ủi”.
“Bệnh thần kinh!” Tần
Nghị thấp giọng mắng "Cũng còn chưa hề gặp thì lấy đâu ra mà bỏ?" Câu
nói kế tiếp đặc biệt là nói cho Triệu Kỳ nghe.
Nhưng ngày hôm nay Chu
Thiến tựa hồ là cố tính làm hại hắn, liền cúi đầu che miệng cười mà nói không
có ý tốt: “Cũng không biết ban đầu là ai sống chết mời tôi ăn bữa tối dưới ánh
nến. Tôi còn tận mắt chứng kiến hắn vì đang cùng tôi ăn tối dưới ánh nến mà
ngay cả điện thoại của vị hôn thê đều bỏ qua”
Nói đến việc này, Tần
Nghị càng tức giận. Đều là nữ nhân này làm chuyện tốt, nếu như không phải vì
buổi tối đó hắn kiên trì bồi cô ta dùng cơm, hắn sẽ không bỏ lỡ nhận điện thoại
của Kỳ Kỳ thì hôm nay chuyện cũng không phát triển tới tình trạng này!.
“Là cô uy hiếp tôi, nếu
không mời cô đi ăn tại nhà hàng đệ nhất kiểu dáng Tây Âu nơi có phòng ăn thắp
nến thì cô không đồng ý chụp ảnh quảng cáo cho công ty chúng tôi!” Cũng bởi vì
là một ảnh quảng cáo quan trọng, hắn gầm nhẹ. Mà năng lực ứng đối với nữ nhân
của Hàn Quân Hồng thật bất tài, vì thế chỉ có thể là hắn “xuất mã”. Hắn làm như
vậy cũng là xuất phát từ lợi ích của công ty, đứng trên lập trường lợi ích của
công ty, đúng là bất đắc dĩ mà thôi!.
“Ai nha, đại thiếu, anh
cũng đừng giả vờ, nơi này đều là người một nhà, anh làm gì phải xấu hổ”! Chu
Thiến cười duyên, cười đến mức đắc ý “Anh cá tính rất khó chịu chúng ta đều
biết. Tôi cũng biết, kỳ thật là anh thích tôi từ lâu. Anh luôn nghĩ nếu như khi
đó chúng ta cùng chung một thuyền bằng cách chủ động mời ta ăn tối dưới ánh nến
thì anh có thể cứ thế mà được đáp ứng ngay lập tức sao? Hơn nữa đêm đó tìm
người giúp dẫn tôi qua vị trí tốt. Nói cho cùng thì bữa ăn đó là bữa ăn tốt
nhất trong đời tôi."
“Không đúng! Nói về tài
nghệ nấu ăn của anh, thì bữa đó đành đứng thứ hai”. Vừa nói, cô không quên liếm
liếm miệng, đầu lưỡi cuốn hạt cơm ở trên má.
“Phốc!” Triệu Tranh thật
sự nhịn không được, cơm trong miệng đều phun ra.
Tần Mặc vỗ tay trầm trồ
khen ngợi: “Thiến Thiến tỷ, chị hình dung quá đúng ! Lão đại nhà ta cá tính đích
xác rất là khó chịu”! cô giơ ngón cái khen ngợi cô ta.
Chu Thiến cười đắc ý.
Cái gì gọi là trần ngập
niềm vui? Hắn là vì tránh phiền phức không cần thiết. Tần Nghị ai oán nghĩ. Nữ
nhân này nổi danh là trong công việc rất quái tính, điển hình chính là không bỏ
qua thủ đoạn mà đạt được mục đích. Dù sao biết không thể lay chuyển được hắn,
cũng không muốn tốn lời tranh luận với hắn, cô ta muốn tốc chiến tốc thắng.
“Còn có a, ngày hôm sau
trên trang nhất chính là ảnh chụp anh mở cửa xe cho tôi. Báo chí cũng nói,
chúng ta là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trời sinh một cặp. Cho tới hôm nay anh cũng
không phủ nhận nha!” Chu Thiến tự tin đưa ra một bằng chứng.
Tần Nghị sắp té xỉu
Không phải hắn không có
phủ nhận, mà cho dù hắn có phủ nhận hay không thì tạp chí Bát Quái chính là tại
chí Bát Quái. Hắn càng phủ nhận thì báo chí lại càng nói bóng nói gió làm mọi
chuyện huyên náo lớn hơn nữa! Không ra mặt, không bình luận thêm một lời nào là
phương pháp nhất quán của hắn. Dù sao chờ công việc làm xong thì mỗi người đi
một ngả, khi đó chuyện này sẽ dần bị mọi người quên lãng.
Phủ nhận? mất gì chứ!
“Bất quá a!” Chu Thiến
đột nhiên cao giọng “Nếu sớm biết đại thiếu anh tài nấu nướng tốt như vậy, coi
như là người bỏ ta thì ta dù chết cũng không buông tha!” Cô nháy mắt ra hiệu
với hắn “Thế nào, đại thiếu, chúng ta quay về với nhau?”
“Thiến Thiển tỷ, chị
không cần nhị ca nữa rồi?” ở một bên xem kịch vui, Tần Mặc xen miệng hỏi.
“Ai, không có cách nào
khác!” Chu Thiến bất đắc dĩ thở dài “Ai kêu nhị thiếu cùng chị đều là một dạng
không biết nấu nướng? Vì dạ dày của chị, chị không thể không nhịn đau từ bỏ anh
ấy, ai da” Vẻ mặt cô bất đắc dĩ mà nuối tiếc thở dài.
Tần Nghị không chút khách
khí, buông một tiếng chỉ trích hỏi cô: “Cô là tìm bạn trai hay là tìm người cha
bảo vệ?”
“Hai người ở cùng nhau,
tiết kiệm tiền bạc lại thoải mái!” Chu Thiến cười nói rồi xới thêm một chén cơm
nữa
“Thế nào, đại thiếu, đáp
ứng tôi đi, tôi cam đoan sau này không bỏ anh, hơn nữa bên ngoài làm sáng tỏ
trò đùa dai chúng ta là vợ chồng son” Cô tự đưa ra đề nghị tốt nhất.
Tận Nghị cười nhạt
“Cô thật đáng ghét!” Hắn
không thích nói, ẩn tình nhìn về phía Triệu Kỳ lớn tiếng tuyên bố “Tôi đã có vị
hôn thê!”
“Cái kia có quan hệ gì?
Người ta tình nguyện làm vợ bé cùng hầu hạ anh lẫn nhị thiếu” Chu Thiến xấu hổ
nói, dưới gầm bàn nàng lấy giày cao gót đạp vào chân hắn
Tần Nghị vội vàng lùi
chân về, trên ghế cuộn thành một vòng kêu: “Ăn cơm thì ăn đi, cô ít động thủ
động giùm!”
“Đại thiếu, anh lại thẹn
thùng rồi?” Chu Thiến đắc ý, cười khanh khách mãi không ngừng, lúc sau mới nói
như ban ơn: “Được rồi, tôi tạm thời buông tha cho anh, chờ tôi lấp đầy bụng thì
bàn tiếp việc này”
Cô chú tâm trở lại bàn ăn
trước mặt thì phát hiện Tần Mặc cùng Triệu Tranh đang giơ đũa nhằm gắp món thịt
kho tàu mình hay thăm hỏi nhất, bất giác gầm lên giận dữ: “Các người chừa cho
tôi một chút!” Vừa nói nâng đũa lên hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang
hướng thức ăn trên bàn bắt đầu tấn công.
Cướp được miếng thịt kho
tàu cuối cùng cô liền nhét ngay tất cả vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm rồi trở
về chỗ ngồi: “ Chà__________thật là ngon!”
Tần Nghị bực bội nghiến
răng, thực sự hận không thể cầm chiếc đũa trong tay mà chọc mấy cái vào mồm cô
ta, ai bảo lại cứ nói lung tung!
Còn vơ vét thức ăn hắn
vất vả cực nhọc chế biến.
“Được rồi, đừng nóng giận
nữa, ăn cơm thật ngon đi!” Triệu Kỳ đột nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, gắp thức
ăn bỏ vào bát hắn, nhàn nhạt nói.
Tần Nghị cảm động đến mức
muốn rơi lệ.
“Kỳ Kỳ, chỉ có em là tốt
nhất!” Hắn ẩn tình nhìn cô, xúc động nói.
“Ách” Tần Mặc cùng Triệu
Tranh nghe hắn nói cảm giác như buồn nôn, ánh mắt bị kích động toàn thân nổi da
gà.
“Tôi đã ăn no!” Hai người
đồng thanh, nhanh cúi đầu bỏ bát xuống, sau đó chạy song song tới phòng khách
trốn cuộc chiến tranh đang tiếp tục diễn.
Có đôi lúc, quả nhiên
khoảng cách mới có thể giúp cho nhìn ra cái đẹp.