Tâm tình vốn dĩ đang hưng
phấn của Tần Nghị lập tức bị phá hỏng.
“Em nói cái gì?” Hắn giận
tái mặt.
“Chính là!” Triệu Tranh
không bỏ mặc hắn, mà khinh bỉ hắn, “Anh làm điều này là muốn ngăn cản chuyện
nhị tỷ được gả cho đại tỷ phu (Lý Hạo)? Anh ngây thơ quá rồi!”
“Khờ dại?” Tần Nghị chỉ
vào chính mình.
“Đúng thế!” Triệu Tranh
khẳng định, “Nhị tỷ em là người như thế nào anh còn không rõ? Chị ấy có phải là
loại người sợ hãi trước tin đồn nhảm không? Qua một cánh cửa ngăn cách, kéo
chăn trùm đầu là chị ấy có thể ngủ ngon. Nhưng còn anh, đến lúc đó không bị lời
đồn đại làm cho tan xương nát thịt mới là lạ! Hơn nữa anh cũng biết, chỉ cần
nhị tỷ quyết định chuyện gì, chị ấy đã kiên trì thì ba mẹ em cũng không thể
thay đổi được, tựa như lúc trước chị ấy chọn ngành học cho mình.”
“…Chính xác.” Tâm tình tốt
đẹp của Tần Nghị hoàn toàn tiêu tán.
“Vậy em nói anh nên làm
gì bây giờ?” Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, hắn thuận thế hỏi Triệu
Tranh.
Thật buồn bực, vì sao
người khác luôn là sư phụ hắn.
“Chuyện này…” Triệu Tranh
muốn nói lại thôi, tâm trạng trầm tư.
Vừa nhìn có hi vọng, Tần
Nghị bất chấp, vội vàng thúc giục: “Thế nào, em nói mau đi!”
“Biện pháp thật ra không
phải không có, chính là--------------“ Triệu Tranh giả bộ ưu tư, trong lòng sắp
nở hoa tưng bừng.
“Chỉ là cái gì?” Qua
nhiên, tên ngu ngốc này đã bị người khắc xỏ thừng vào mũi dẫn đi.
“Chính là ------------
anh ra bỏ ra bao nhiêu trả công đây.” Triệu Tranh cuối cùng cũng thốt nên được
một câu đầy đủ, vẫn tỏ ra rất thần bí, bụng cười hề hề.
“Là ý gì?” Tần Nghị cảm
thấy hắn thiếu minh bạch.
Triệu Tranh cũng không
khách khí, trực tiếp làm rõ cùng hắn ------ “Muốn em hỗ trợ, anh phải có ý tứ
chứ.” Hai tay Triệu Tranh ôm trước ngực, vẻ tự đắc.
Tần Nghị không nói hai
lời, lấy ví ra, rút một xếp tiền đỏ tươi: “Em muốn bao nhiêu?”
Triệu Tranh hất tay cầm
tiền của hắn ra, khinh thường nói: “Nhị tỷ phu, em không thiếu tiền!”
Hả! Tần Nghị dừng tay,
không phải là vòi vĩnh giống tiểu nha đầu sao? Cất ví lại, hắn khó hiểu: “Vậy
em muốn cái gì?”
Ngoài tiền ra, hắn còn
cái gì nữa để mà mưu đồ? Nhưng mà, Triệu Tranh hiện tại tiền và quyền cũng
không thiếu.
“Em muốn…” Triệu Tranh
dừng lại một chút, nhìn chung quanh, xác định không có người quen biết mới tiến
đến bên hắn nhỏ giọng: “Có thời gian rảnh, đến trường nhìn em!”
“Đơn giản như vậy?” Mặt
Tần Nghị hiện lên dấu chấm hỏi. Thật vất vả mới bắt được cơ hội dọa dẫm, hắn
không thể nào bỏ lỡ như thế chứ? Được nuôi nấng bởi nhị vị phu huynh là thương
nhân, hắn không phải là đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm sao.
“Ách…” Triệu Tranh không
một chút phân tâm nhìn xung quanh, kéo hắn đến góc xa nhất, hạ giọng xuống mức
thấp nhất thì thầm với hắn, “Nói thiệt cho anh biết! Em đang theo đuổi một tiểu
muội học thấp hơn, nhưng là em lấy lòng cô ấy rất nhiều lần, cô ấy vẫn rất xa
cách. Em một mặt hỏi thăm những thứ cô ấy thích, tính toán hợp ý, nhưng hỏi rất
nhiều người, chỉ bất cô ấy là một hủ nữ siêu cấp, bình thường chỉ ham mê đọc
tiểu thuyết. hàng ngày thu thập ảnh cũng những mỹ nam. Từ khi xem video của một
nhóm các mỹ nam (dammei), cô ấy yêu thích không dừng, ngày nào cũng xem đi xem
lại, còn lên internet tìm kiếm thêm nhiều video và hình ảnh. Việc anh phải làm
là tiếp cận với cô ấy, làm đồng minh với em. Cô ấy nghe nói anh và em có quan
hệ thân cận, đã tới tìm em, nhõng nhẽo rồi cứng rắn muốn em mang những kiến
thức về chuyện *** nói cho cô ấy.
Nói đến đây, hắn ngượng
ngùng xoa tay: “Anh cũng biết, em vất vả lắm mới có thể tiếp cận với cô ấy,
đương nhiên không thể để vuột mất cơ hội ngàn năm có một này được…”
“Cho nên em nhân tiện bán
anh?” Lòng Tần Nghị đầy căm phẫn.
“Tính ra thì cũng không
phải là bán, chúng ta là đều có nhu cầu.” Triệu Tranh tranh thủ nói lời dễ
nghe.
Theo như nhu cầu? Tần
Nghị khó hiểu. “Tốt lắm, em nói cho anh biết, anh theo em sẽ được gì? Bản thân
anh cũng muốn xem anh có đáng giá gì không khi phải hi sinh nhan sắc.” Thời
gian của hắn vô cùng quý giá, không rảnh cùng tiểu nữ sinh tán nhảm.
“Này, anh tuyệt đối yên
tâm!” Mắt thấy Tần Nghị bắt đầu dao động, Triệu Tranh lập tức tiến lên một
bước. “Nhị tỷ nói qua cho anh, em đang sắp tốt nghiệp, việc học cũng ít, ba em
thấy em rảnh rỗi không làm gì định sắp xếp em vào công ty làm việc, an bài học
tập đại tỷ phu.”
“Hừ.” Tần Nghị hừ lạnh
một tiếng. Chuyện này là điều dễ hiểu.
“Em hiện tại làm phụ tá
của anh ấy. Nhất cử nhất động của anh ấy đều ở trong mắt em, ăn cơm ngủ nghỉ
khi nào cũng nằm trong lòng bàn tay em.” Triệu Tranh thao thao nói, khẽ quan
sát phản ứng của Tần Nghị.
“Nha.” Tần Nghị lãnh đạm
nói. Có chút ý tứ.
“Mặc dù mới vài ngày
thôi, nhưng mà em phát hiện, đại tỷ phu cùng với một nữ nhân có điểm mập mờ…”
Triệu Tranh đẩy một quả bom. Giả bộ quan sát!
Oanh---- bộ dạng bình
tĩnh của Tần Nghị bị oanh tạc quá mức. Hắn nắm chặt bờ vai Triệu Tranh, kích
động hỏi: “Thật vậy sao? Thật vậy sao? Em xác định?” Thiếu chút nữa thì hắn
nhảy dựng lên.
“Còn đang trong giai đoạn
hoài nghi, phải chờ chứng cứ đã.” Triệu Tranh lựa chọn sự dè dặt. Chân tướng sự
việc, mời hắn tự tìm tòi nghiên cứu a.
“Như vậy à!” Tần Nghị
thất vọng buông tay ra.
“Nhưng không sao.” Triệu
Tranh nói tiếp, “Em giúp anh coi chừng đại tỷ phu, nếu anh ấy thật sự có điều
gì với nữ nhân kia, chúng ta sẽ chụp ảnh lại làm bằng chứng, đưa đến trước mặt
nhị tỷ, theo tính khí nhị tỷ, tỷ ấy chắc chắn không chấp nhận hắn.” Bộ dạng
Triệu Tranh vô cùng tự tin.
“Có cần thiết làm như thế
không?” Tần Nghị miễn cưỡng hỏi.
“Vậy cũng được. Em giúp
anh giám sát, chỉ cần nhị tỷ cùng đại tỷ phu giáp mặt, em sẽ phá quấy bọn họ,
làm cho bọn họ không có thời gian bồi dưỡng tình cảm! Em còn có thể tùy thời cơ
mà làm cho đại tỷ phu và người kia có cơ hội tiến tới, biến bọn họ thành một
đôi!” Triệu Tranh đưa ra không ít chủ kiến.
“Em không biết làm như
vậy rất ngây thơ, ấu trĩ, trẻ con sao?” Tần Nghị khinh bỉ hắn.
“Nhưng anh không nhận ra
rằng biện pháp nguyên thủy nhất là biện pháp hữu hiệu nhất lúc này sao?” Triệu
Tranh hỏi lại.
“Không được.” Tần Nghị
chán nản trả lời. Chẳng lẽ hắn xui xẻo tới mức phải làm chuyện ngu xuẩn như thế
này sao? Trời ạ!
“Bất quá---------“ suy
nghĩ lại, hắn hỏi “Em thật sự làm vậy sao?” Hắn hoài nghi. Triệu Kỳ là tỷ tỷ
của hắn kia mà.
“Chỉ cần anh giúp em tán
đổ nữ sinh kia.” Triệu Tranh thề son sắt. “Anh tận mắt nhìn thấy, em bị nhị tỷ
hại độc không phải chỉ một hay hai ngày. Anh nói xem, nữ sinh mình thích và tỷ
tỷ luôn ức hiếp mình,anh chọn ai?”
“Anh hiểu được.” Trong
lòng Tần Nghị mừng thầm, không thể tưởng tượng được, Kỳ Kỳ cũng có người oán
hận, hơn nữa lại là đệ đệ của cô. Tuy rằng không phải chuyện tốt đẹp cho lắm
nhưng đối với hắn vào lúc này thật sự là một chuyện đại hỉ.
“Chính là --------, hắn
khó xử nói “Anh không biết theo đuổi nữ sinh như thế nào!” Ngay cả vị hôn thê
của mình hắn còn không làm được.
“Theo đuổi cô ấy là
chuyện của em, anh chỉ cần thỉnh thoảng lộ diện là được. Rất đơn giản.” 90% đã
đạt, nắm chắc thắng lợi trong tay, Triệu Tranh tiếp tục tiến một bước.
“Vậy cũng không được! Anh
nào có nhiều thời gian? Nói không chừng, bị lộ thì sao?” Tần Nghị lo lắng, cảm
giác không được yên tâm.
“Chuyện ấy em đã sớm nghĩ
qua! Anh cho rằng em sẽ mặc cho người trong lòng mình ở cũng một chỗ với nam
nhân khác lâu sao?” Triệu Tranh xuy một tiếng, nam nhân có lòng chiếm hữu rất
cao, “Anh cứ làm chuyện của anh, chỉ cần xuất hiện đúng lúc một chút là được.
Thơi gian khác, em sẽ nói anh bận. Em cam đoan rằng, tần số xuất hiện của anh
không quá năm lần, được chứ?”
“Ân, không sai.” Tần Nghị
gật đầu. Nói đúng lắm, nhưng chỉ là nói thôi, sự thật sẽ như thế nào? “Em có
chắc chắn?”
“Một lời, anh rốt cục có
làm hay không?” Triệu Tranh không kiên nhẫn.
Làm! Làm sao có thể không
làm! Hắn vất vả lắm mới tạo lập được một đồng minh.
“Được. Anh đồng ý.” Không
hề nghĩ nhiều, hắn gật đầu đáp ứng. Dù sao chuyện đến bước này, hi sinh vẻ đẹp
cũng không có gì. Việc công sẽ giao cho Hàn Quân Hồng, dù sao hắn cũng đang nợ
mình.
Thế này mới là nam tử
hán! Triệu Tranh thỏa mãn nở nụ cười. Vươn tay ---- “Một lời đã định!”
“Một
lời đã định!”