Bộ dạng ngây thơ đáng
yêu, mê hoặc người, thanh lệ vô cùng, cả ba người cùng nắm tay nhau, không coi
ai ra gì, đi qua hành lanh của trung tâm thương mại lớn, thỉnh thoảng bình phẩm
bộ dạng ăn mặc của người khác, mỗi người phát biểu ý kiến riêng của mình.
Ở phía sau, hai nam nhân
è vai còng vô số túi lớn túi nhỏ, đi lại gian nan, bước từng bước một, mắt lộ
rõ vẻ ai oán.
“A-------------"
Một tiếng thét chói tai
xuất ra từ miệng của người mẫu Chu Thiến.
“Cô rốt cục trông thấy gì
nữa?” Hai chân mỏi nhừ, Tần Nghị chạy vội lên tức giận hỏi. Nữ nhân này, mỗi
lần có chuyện gì đều đem tiếng hét chói tai ra làm lời dạo đầu, hắn nghi ngờ
màng nhĩ của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị một trận sóng âm kịch liệt này của cô
ta làm thủng.
Chu Thiến không nhận ra
vấn đề của hắn, một tay lôi Triệu Kỳ, một tay lôi Tần Mặc, chạy về phía trước
như điên: “Thiếu chút nữa thì quên mất điều quan trọng nhất! Nhị thiếu, Mặc
Mặc, đi theo tôi!”
“Đi đâu?” Tần Nghị vội
vàng ném toàn bộ số túi trong tay cho Triệu Tranh, tiến lên chặn đường đi của
các cô gái.
Chu Thiến lườm hắn một
cái. “Không nói cho anh!”
“Các người đừng quên, hôm
nay tôi là kim chủ của các người.” Tần Nghị đắc ý giơ thẻ vàng trong tay.
“Đưa thẻ vàng cho tôi.”
Chu Thiến nhảy dựng lên.
Tần Nghị thu tay về, đem
thẻ vàng bỏ vào túi áo. “Đây là của tôi, tại sao phải cho cô?”
“Tôi cùng Nhị thiếu và
Mặc Mặc đi mua quần áo.” Chu Thiến trừng mắt nhìn hắn.
“Tôi cũng phải đi.” Tần
Nghị nói. Hắn cùng Triệu Kỳ xác định rồi.
“Chỗ này không phù hợp để
anh đi.” Triệu Kỳ đi lên trước, thản nhiên nói.
“Làm sao?” Tần Nghị truy
vấn. Tất cả các cửa hàng lớn nhỏ, trừ nhà vệ sinh nữ, còn có nơi nào hắn không
được tới?
“Chính là…” Triệu Kỳ muốn
nói lại thôi, không biết nói ra thế nào cho phù hợp.
Tần Mặc nhanh mồm nhanh
miệng, cô không chút chậm chạp nói: “Lão đại, bọn em phải đi mua đồ lót nữ! Anh
định đi theo không?”
…
Tần Nghị không nói gì.
Quầy bán đồ lót nữ, nam nhân bọn hắn thực sự không thích hợp đặt chân.
“Thế nào đại thiếu, chúng
ta cùng đi chứ! Tôi sẽ mặc bộ bikini mới nhất cho anh xem!” Nhìn bộ mặt tẽn tò
đáng yêu của hắn, Chu Thiến bắt đầu trêu ghẹo.
Tần Nghị mặt đỏ, bất giác
nhớ Triệu Kỳ trong bộ đồ bikini. Hắn chưa có nhìn qua!
“Tôi ….” Hắn vừa định nói
------------
Triệu Tranh số khổ đang
ôm vô số túi lớn túi nhỏ bò trước mặt hắn hòa giải: “Nhị tỷ phu (chồng của chị
hai) à,… ách, Tần đại ca, để cho mấy cô ấy đi đi! Có mặt anh, họ sẽ không làm
gì được đâu! Em muốn đi toilet, giúp em với.”
Tần Nghị không thể tưởng
được, nhìn hắn: “Không phải năm phút trước em vừa đi về sao?”
Trên mặt Triệu Tranh hết
trắng lại xanh.
“Em… tại buổi trưa ăn
nhiều đồ quá, bây giờ đang tiêu hóa theo nhóm, không được à?” Những lời này nói
xong, tự hắn muốn tát cho bản thân vài cái.
Tần Mặc đứng xa hắn, giữ
khoảng cách an toàn 3 mét: “Tam ca, sau này khi đi ra ngoài đừng nói với người
khác anh là tam ca em nha.”
Triệu Kỳ buồn cười liếc
đệ đệ mình một cái, khổ thân hắn nghĩ ra lí do gượng ép này.
Tần Nghị càng xem thường
hắn, lớn tiếng nói: “Muốn đi thì tự em đi! Anh muốn ở cùng một chỗ với Kỳ Kỳ.”
“Ai nha, đi thôi đi thôi,
nhị tỷ phu… không phải, Tần đại ca,” Triệu Tranh lôi kéo cánh tay hắn, không có
nhúc nhích, liền tiến đến bên tai hắn nói nhỏ: “Đi theo em, em có thứ này muốn
cho anh xem, cam đoan rất có giá trị ngang thẻ vàng kia.”
“Cái gì vậy?” Tần Nghị bị
lời của hắn khêu gợi hứng thú. Có cái gì coi chừng được Triệu Kỳ lại vừa có giá
trị vậy?
“Anh xem rồi sẽ biết.”
Triệu Tranh lôi hắn quay lại, thành công đem hắn tới một góc rất thưa thớt
người.
Mắt thấy ba người kia
hoan hô một tiếng rồi vội vàng chạy trốn hắn, đáy lòng Tần Nghị bất an. “Rốt
cuộc cái gì vậy?” Hắn không kiên nhẫn hỏi. Hắn đã bắt đầu hối hận, nhất thời bị
lòng hiếu kỳ mà rời Triệu Kỳ.
“Xem rồi sẽ biết.” Triệu
Tranh nói xong, lấy điện thoại di động ra đưa trước mắt hắn.
“Cái gì?” Tần Nghị không
kiên nhẫn liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt dừng lại: “Là video?”
“Đúng vậy.” Triệu Tranh
thu điện thoại về, vừa bấm hình ảnh cho hắn xem vừa giải thích cho hắn nghe.
“Đây là hai học muội học chung tiểu học với em đi ăn quay được, đang lan truyền
với tốc độ tên lửa! Cơ hồ ai cũng xem rồi!"
“Hả? Phải không?” Tần
Nghị cầm qua di động, hảo hảo thưởng thức một phen, “Ân, không sai, ánh sáng
rất tốt, có điều góc quay chưa đạt lắm.” Không có màn hắn hôn Kỳ Kỳ đầy tinh tế.
Ánh mắt di chuyển xuống
dưới nhìn hàng chữ, sắc mặt hắn khó coi như ăn phải chanh chua: “Vượt qua đồng
tính luyến ái. Ai lại đặt cái tên tục như thế?”
“Không phải em.” Triệu
Tranh vội vàng giơ tay tỏ vẻ trong sạch của mình.
“Em thì không thể nào.”
Tần Nghị khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái, lại thưởng thức tiếp tấm ảnh
“tình chàng ý thiếp” đó.
“Cái kia… Nhị tỷ phu
------- không đúng, Tần đại ca.” Triệu Tranh đi tới, bán tín bán nghi chứng
thực, “Hai người kia có thật là nhìn thấy anh cùng nhị tỷ? Lúc đầu em còn tưởng
mình nhìn lầm rồi.”
“Đúng thì thế nào? Thích
nói gì là việc của các người, anh không để ý."Tần Nghị vui tươi hớn hở
nói. Hắn ước gì chuyện này cả thiên hạ đều biết. Như vậy ai ai cũng rõ hắn và
Triệu Kỳ là một đôi, cô không còn cơ hội gả cho Lý Hạo, những kẻ theo đuổi cô
ấy cũng sẽ bị gạt hết qua một bên! Thật là cao hứng!
"Chẳng lẽ anh sớm đã
biết chuyện này sao?" Triệu Tranh hỏi.
"Biết. Ngày hôm đó
chúng ta chẳng là ngồi trước hai nữ sinh đó a? Nhìn chúng ta như nhìn Napoleon
vậy, chằm chằm soi xét, lại còn bàn tán ầm ĩ, muốn không biết cũng khó."
Tần Nghị buồn cười nói.
"Vậy anh để cho họ
chụp lại?" Triệu Tranh sợ hãi kêu.
"Có gì không
thể?" Nhìn lại điện thoại, thấy dáng Triệu Kỳ, Tần Nghị vừa lòng cười,
"Nhưng là... còn có
màn hôn môi này ! Anh cùng nhị tỷ tựa hồ như không thể nào xảy ra chuyện
này." Trong lòng Triệu Tranh nhất thời chôn xuống một hạt giống hoài nghi.
"Nhất thời hứng trí
nên tới đó, rồi có chuyện." Tần Nghị thuật lại chi tiết. Khi ấy nhất thời
tâm trí nhiệt huyết dâng trào liền làm tới. Hiện tại, hắn không thể không tán
thưởng chính mình lúc đó lại linh hoạt nhanh trí biểu hiện hoàn mỹ như vậy.
"Không phải ! Quan
hệ của hai người sẽ khiến công chúng có cái nhìn khác, một đại tổng tài như anh
không thể ngu xuẩn tự phá hủy hình tượng như thế." Triệu Tranh nghi hoặc
nói, "Hơn nữa --- Có vẻ như có người nhận thức được đây là anh."
Hảo hảo ! Tần Nghị nói
thầm trong lòng. "Vậy bọn họ có tra ra thân phận Kỳ Kỳ không?"
"Tạm thời thì chưa.
Hình ảnh nhị tỷ ở truyền thông rất ít, tin tức của tỷ ấy vốn cực kỳ kín, ảnh
chụp lại càng không. Muốn biết rõ, chỉ có thể đối chiếu với ảnh đã có."
Triệu Tranh nói xong trong lòng càng nghi hoặc. Kết luận đang dần dần hình
thành trong bụng.
"Như vậy à!"
giọng điệu phấn chấn của Tần Nghị đã có chút thất vọng. Hắn lo lắng, liệu có
nên phát tán ảnh chụp Kỳ Kỳ ra ngoài ? Mặc kệ là tivi hay internet, chỉ cần để
hình ảnh cô lộ ra ngoài là được.
Có gì không ổn ? Triệu
Tranh biết hắn không phải là kẻ tầm thường, hình như có chút manh mối. Tiến đến
bên cạnh hắn, nghe giọng cười xấu xa của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Nhị tỷ phu
--------------- không phải ! Tần đại ca, là anh cố tình đúng không?"
"Mặc em đoán."
Tần Nghị nói giỡn.
"Đại ca a, lộ ra
chút đi." Triệu Tranh cầu xin.
Tần Nghị xoa xoa tai, khó
chịu nói : "Thành đại ca a, anh thế nào nghe khó chịu quá." Trước kia
hắn luôn gọi Tần Nghị là nhị tỷ phu !
"Ai, em cũng không
muốn đâu." Triệu Tranh thảm thiết thở một hơi dài, bất đắc dĩ nói,
"Là nhị tỷ nói, hôn ước hai người đã giải trừ, em gọi nhị tỷ phu sẽ không
thích hợp, nên muốn em sửa. Nhưng là, kêu mười mấy năm, em quả thật không thể
sửa trong chốc lát." Bất kể thể nào, đem trách nhiệm giao cho Triệu Kỳ là
biện pháp ổn thỏa nhất.
Tần Nghị không nói gì. Kỳ
Kỳ vẫn muốn giải trừ hôn ước với hắn sao? Chẳng lẽ vết thương lớn như vậy?
"Thế nào? Nhị... Tần
đại ca, lộ ra một chút đi!" Triệu Tranh không cẩn thận, lại gọi nhầm.
Tần Nghị nhíu mày.
"Nếu em sửa miệng, anh sẽ suy nghĩ lại nói cho em biết."
"Thật chứ?"
Triệu Tranh mừng rỡ, vội kêu không ngớt: "Nhị tỷ phu! Nhị tỷ phu! Nhị tỷ
phu! Nhị tỷ phu! Nhị tỷ phu!"
Tần Nghị nghe như mở cờ
trong bụng.
"Nhị tỷ phu, hài
lòng chưa? Có thể nói được chưa?" Triệu Tranh lấy lòng hỏi.
"Được rồi, là anh cố
ý." Tâm tình tốt, hắn nói.
"Anh là vì không
muốn mất nhị tỷ nên cố ý tạo vụ tai tiếng giới tính đúng không?" Triệu
Tranh đoán già đoán non.
"Không sai."
Tần Nghị gật đầu.
"Anh thật sự khờ,
thật sự khờ.” Ý nghĩ trong lòng được xác minh, Triệu Tranh đánh giá hắn.