Cửa phòng thử đồ chậm rãi
mở ra, những người đứng xung quanh như ngây người lại, ánh mắt vô cùng kinh
ngạc.
Chiếc váy dài màu trắng
ngà, cổ áo hình chữ V, hình thức đơn giản, nhưng đường nét thon gọn, khiến cho
dáng người của nàng được tôn lên gấp bội, bên hông là một đai lưng màu trắng,
đan với họa tiết bên phải sườn đơn giản, đó là trang sức duy nhất của bộ váy,
tà váy dài tới mắt cá chân, lúc bước đi, làn váy nhẹ nhàng, uyển chuyển như
sóng. Phối với kiểu đầu ngắn gọn xinh đẹp, cả người Triệu Kỳ toát lên vẻ thanh
lệ tao nhã.
Chỉ thay đổi một kiểu y
phục mà làm thay đổi toàn bộ khí chất.
“Đẹp không?” Chậm rãi đi
tới trước mặt mọi người, Triệu Kỳ cẩn thận hỏi. Cô không nghĩ được mình mặc y
phục nữ sẽ như thế nào, cũng không dám nhìn vào gương, chỉ có thể nhìn phản ứng
của mọi người.
“Oa, thật sự là đẹp!” Chu
Thiến kinh ngạc kêu to một tiếng. Cô ta tiến lên, đầy Triệu Kỳ tới trước gương.
“Nhị thiếu, cô nhìn xem.”
Triệu Kỳ nhắm chặt hai
mắt, không dám nhìn.
“Nhị thiếu, cô mở to mắt
nhìn xem nha! Thật sự không tồi.” Chu Thiến sửng sốt nhéo nàng.
Triệu Kỳ bất đắc dĩ mở
mắt liếc trộm một cái.
Sau đó, chứng kiến trước
gương chiếu ra một mỹ nhân kiều mị, cô ngây dại.
“Người này… Thật là tôi
sao?” Nàng không tin hỏi.
“Không cần hoài nghi,
chính cô.” Đối lại phản ứng của nàng, Chu Thiến khẳng định.
“Nhị ca, chị thật là
đẹp.” Tần Mặc trong đám đông đã chạy tới, không quên nhấm nhẳng với ca ca của
mình.
Mắt hắn đổ dồn lên người
Triệu Kỳ, là Kim đồng ngọc nữ. “Lão đại, anh nói có phải không?”
“Đẹp quá… đẹp quá.” Tần
Nghị nhìn chằm chằm mỹ nhân trong gương, thì thầm nói.
Được hắn khen ngợi, hai
má Triệu Kỳ thoáng đỏ ửng, ngượng ngùng nở một nụ cười.
Triệu Tranh ngồi ở toilet
cười đủ rồi, ôm bụng trở về, không muốn liếc mắt liền nhìn thấy một đám đông
vây quanh một nữ nhân tóc ngắn váy dài ầm ĩ. Mà nữ tử mặc váy dài kia, dù là
thân hình hay ngũ quan, hắn nhìn thấy thập phần quen mắt, nhìn đi nhìn lại thấy
vô cùng quen thuộc, nhưng nhất thời trong giây lát không nhớ nổi cô là ai.
Lúc này, Tần Mặc bật lại
đây, lôi kéo cánh tay hắn tìm sự đồng ý: “Tam ca, anh nhìn đây một chút, nhị ca
rất đẹp phải không?”
“Nhị ca…” Triệu Tranh
ngạc nhiên nhìn lên nữ nhân váy dài thập phần nữ tính kia, bất giác trái tim
không suy nghĩ gì buột miệng nói ra: “Nhị tỷ? Người này là nhị tỷ anh? Người
này… thật sự là nhị tỷ anh sao?” Hắn vừa mới rời đi vài giây, thế giới này đã
thay đổi thế này sao? Hắn đã bỏ qua vụ gì sao?
“Đúng vậy! Cô ấy chính là
nhị thiếu gia Triệu gia – hàng thật giá thật!” Chu Thiến kiêu ngạo tuyên bố.
Cô ta còn can đảm tiến
đến bên Tần Nghị đang trong mộng ngây người, cánh tay ngọc ngà cọ xát lên người
hắn, nũng nịu hỏi: “Thế nào, đại thiếu, còn hối hận hôm nay tới đây cùng chúng
ta không?”
Không có tâm tư chú ý đến
câu hỏi kia, Tần Nghị đang bị sự nữ tính của Triệu Kỳ làm cho hỗn loạn.
“Không hối hận! Một chút
cũng không hối hận!” Hắn hưng phấn cao giọng tuyên bố.
Hắn cảm giác mình cực kỳ
may mắn! Có thể chứng kiến Triệu Kỳ nữ tính như thế, đẹp như thế! Hắn như được
thấy một Kỳ Kỳ hoàn toàn khác!
Không chút do dự, hắn
tung thẻ vàng cho nhân viên bán hàng: “Váy này chúng tôi mua!”
Nhân viên bán hàng nhận
được thẻ vàng, ánh mắt trợn tròn – kim chủ đây ông trời ơi!
Đại may mắn đến đây!
Trong long mừng như điên, vội ân cần nói: “Trong cửa hàng còn có một bộ giày
cao gót, cùng ví đầm đi kèm bộ váy này rất tuyệt…”
“Mua!” Tần Nghị không
chút nghĩ ngợi nói.
Thật tốt quá! Cô bán hàng
ôm chặt thẻ vàng trước ngực, không quay đầu lại nhắm thẳng máy quét thẻ. Chỉ
cần mua bán xong xuôi, cô nhất định hoàn thành chỉ tiêu bán hàng tháng này!
Tiền thưởng trước mắt kia rồi! Tiền đỏ tươi đang bay múa trước mặt cô.
Thấy có lỗ hổng có thể chui,
Tần Mặc cũng cẩn thận ngọt ngào: “Lão đại, xem bọn em có công lao to lớn như
thế, hôm nay nên tiêu phí a…” cô bé chỉ tay vào cái túi xách lớn.
Tần Nghị tâm tình vô cùng
tốt, hào phóng vung tay lên: “Không thành vấn đề, anh trả tiền!”
“Aizz, em thật sự là hạnh
phúc quá đi.” Tần Mặc khoái hoạt đoàn kết cùng Chu Thiến.
“Mặc Mặc, cơ hội khó có
lần hai, chúng ta chọn vài món đi.” Chu Thiến vội vàng đề nghị, “Tỷ tỷ giúp em
chọn vài món đẹp, làm cho đám tiểu nam sinh kia mê mệt em.”
“Ý kiến hay!” Tần Mặc vui
vẻ hưởng ứng. Hai người nắm tay nhau chui vào dãy quần áo.
Không quan tâm tới bọn
họ, Tần Nghị đi tới phía sau Triệu Kỳ, không kìm lòng được, ôm lên eo cô, thì
thầm vào một bên tai: “Kỳ Kỳ, thật đẹp.”
Mặt Triệu Kỳ càng đỏ hơn.
Cô cúi đầu, không nói gì.
Thời khắc đẹp như vậy,
một đám người đang tụ tập bên cạnh cô bán hàng đều nhất thời thần sắc thất
vọng.
“Nguyên lai cô ấy thật là
nữ nha!” Có người nhìn vẻ nữ tính của Triệu Kỳ rầu rĩ nói.
“Chẳng lẽ Tần tổng tài
thay đổi sở thích rồi sao?” Có người đưa ra nghi vấn.
“Rất có thể.” Nhìn bọn
hắn một hồi mà không có chút khác thường, có người không cam lòng đưa ra kết
luận. “Xem bọn hắn mê đắm như vậy, thực sự sa vào tình yêu cuồng nhiệt, hẳn
không sai được.”
“Haizz!” Dù có thay đổi
thì cũng không tới lượt chúng ta.” Cô bán hàng ủ rũ nói, ánh mắt si ngốc chờ
đợi Tần Nghị quay mặt lại.
“Thế còn Hàn tổng tài thì
làm sao?” Đột nhiên, một trong số đó nghĩ tới Hàn Quân Hồng.
“Tôi nhớ hôm nay Hàn tổng
tài xuất viện! Vừa rồi tôi có điện thoại với em gái, con bé nói, Hàn tổng tài
nằm viện mấy ngày nay, người này chỉ qua gặp hắn một lần, mang theo một đám tài
liệu. Nghe y tá ở đấy nói, hắn trong phòng bệnh to tiếng qua lại, rời phòng
bệnh đi nổi giận đùng đùng.” Người làm ở tạp chí Bát quái kia tiếp tục đổ thêm
dầu vào lửa.
Một giây sau, tất cả mọi
người đem ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Tần Nghị đang đắm chìm trong biển tình.
Vì thế
----------------------------
Không quá một giờ, tin
Tần tổng tài tính tình đột ngột thay đổi, mê luyến nữ nhân, vô tình vứt bỏ Hàn
tổng tài đã bay khắp toàn bộ tòa nhà!