Một đêm triền miên.
Tần Nghị vài tháng rồi
không có cảm giác ngủ ngon như vậy.
Đến khi mặt trời lên cao,
ánh dương chiếu qua cửa sổ xuyên thấu tới chút hơi thở kích tình còn sót lại
đêm qua trong phòng ngủ hắn mới tỉnh mộng đẹp.
Chậm rãi mở hai mắt, khóe
miệng còn mang theo một tia cười mãn nguyện, trong đầu không tự chủ được nghĩ
lại chuyện nóng bỏng đêm qua.
“Kỳ Kỳ…”
Hắn nhẹ giọng gọi tên,
theo bản năng vươn tay về phía giường bên kia.
Đầu ngón tay chạm tới
phần giường lạnh như băng.
Cô không có đây?!
Sau một đêm triền miên,
cô tại sao không ở đây? Cô đi đâu?
“Kỳ Kỳ?” Lên giọng gọi,
Tần Nghị quấn chăn ngồi dậy.
“Chuyện gì?” Âm thanh nhẹ
nhàng chậm rãi cất lên cách đó không xa.
Tần Nghị quay đầu phát
hiện, người trong lòng đang tìm kiếm vốn đang an vị ở phía trước cửa sổ, ung
dung trang điểm, ngón tay thon dài đang cầm chiếc lược chải tóc.
Hảo hảo, cô còn ở nơi
này.
Sợ bóng sợ gió một hồi,
Tần Nghị thở dài một hơi, lồng ngực hạ xuống, tâm tình khẽ ổn định.
Nửa nằm nửa ngồi trên
giường, nhìn cô quay đầu lại, soi ngắm trong gương tiếp tục chải tóc. Tần Nghị
hỏi: “Em định sớm ra đi đâu?”
Xem thần khí cô rất tốt,
tối hôm qua không phải hắn khiến nàng mệt rã rời sao? Ân, xem ra lần sau hắn
phải mạnh mẽ hơn, hảo hảo cố gắng hơn.
“Anh xem, không còn sớm,
đã 11h.” Triệu Kỳ nhìn hắn qua gương thản nhiên nói, “ngày hôm qua tôi có nói
với anh, ba tôi mới ở châu Âu trở về, tối hôm nay nhà tôi ăn bữa cơm đoàn viên,
buổi chiều tôi còn đi lên công ty gọi Lý Hạo về.”
Nghe được cái tên cấm kỵ
kia, sắc mặt Tần Nghị thay đổi, không vội vàng hỏi: “Em gọi hắn làm gì? Hắn
không có chân à, không tự mình về được à?”
“Trước kia đúng như thế,
nhưng giờ chúng tôi sắp kết hôn, đương nhiên muốn ở cùng một chỗ với nhau, bồi
dưỡng tình cảm.” Triệu Kỳ nhún vai nói.
Tần Nghị xốc chăn nhảy
dựng lên, vẻ mặt tái đi, “Em muốn kết hôn cùng hắn?”
Triệu Kỳ quay đầu lại
liếc hắn một cái, lại bình thản ung dung xoay người sang chỗ khác, mở vài lọ mỹ
phẩm nghịch, ngữ khí bình thản nói: “Hình như tôi không nói là tôi sẽ không kết
hôn với anh ấy?”
Qua ánh nhìn của Triệu
Kỳ, Tần Nghị mới phát hiện ra mình thất thố, thầm rủa một tiếng, chạy nhanh tới
đống quần áo mặc vào chỉnh tề.
Thắt lưng, cài khuy áo
xong vội vàng kéo cổ tay cô, hổn hển chất vấn: “Vậy em tối hôm qua… tối hôm qua
vì sao…” Cố tình câu dẫn hắn? Làm cho huyết mạch hắn sôi sục, muốn ngừng mà
không được.
“A, đúng rồi, nói đến hôm
qua, tôi còn muốn cảm tạ anh.” Nàng nhìn hắn, thản nhiên cười nói.
Tâm can Tần Nghị bắt đầu
trầm xuống, trong lòng từng đóa hoa hồng nhạt nở phiêu linh.
“Cảm tạ anh vì cái gì?”
Trong lòng run sợ, hắn hỏi.
“Đương nhiên là cám ơn sự
hỗ trợ của anh. Làm cho tôi khẳng định sức gợi cảm của áo ngủ này thật phi
thường. Tối hôm nay, tôi sẽ nhất định mê hoặc được Lý Hạo.” Triệu Kỳ tràn đầy
tự tin nói, trong lời nói chứa mười phần cảm tạ.
Tần Nghị há hốc mồm.
“Em nói, anh ngày hôm qua
là giúp em?” Hắn không dám tin hỏi lại.
"Đúng vậy."
Triệu Kỳ khẽ gật đầu, cảm kích thập phần, tươi cười nhẹ giọng, "thật là
vất vả cho anh."
A…. vất vả?
"Em…." Tần Nghị
nói không ra lời.
Hoa tàn bay mất, gió bắc
thê lương bắt đầu gào rít giận dữ.
"Em cho tôi là cái
gì?" Hắn phẫn nộ lớn tiếng hỏi.
"Vừa cùng tôi giải
trừ hôn ước phu thê, là ca ca cùng cha cùng mẹ của Mặc Mặc." Triệu Kỳ
trịnh trọng nói.
"Giải trừ hôn ước!
Em lên giường với người em giải trừ hôn ước rồi sao?" Tần Nghị phát điên
kêu lên. Thiên lôi động hỏa.
"Có gì khác?"
Triệu Kỳ thản nhiên nhìn hắn, đẩy tay hắn ra, ngồi lại trước bàn trang điểm,
không nhanh không chậm nói, "dù sao cũng đã ngủ cùng một chỗ nhiều lần,
thêm một lần cũng không có gì khác biệt."
Tần Nghị cảm thấy như
mình say, lung lay sắp đổ.
“Em... em không phải
người tùy tiện như thế.” Hơi thở hắn dồn dập.
“Vì thế, tôi không có tùy
tiện ra ngoài ban đêm kéo một nam nhân tới thí nghiệm hiệu quả của áo ngủ này,
mà là tìm anh.” Triệu Kỳ tiếp lời hắn nói.
Trong tâm Tần Nghị hộc
máu.
Cô... cô, cô, cô... đem
hắn trở thành chuột bạch!
Lòng tràn đầy oán khí
không thể nào phát tiết, hắn đành phải nén giận, ngồi xuống trừng trừng nhìn
sau lưng cô mà hờn dỗi.
Triệu Kỳ trang điểm xong
xuôi, quay đầu lại phát hiện hắn vẫn ngồi im trên ghế không nhúc nhích, mắt khẽ
ý cười, nhẹ giọng hỏi: “Không còn sớm, anh không đi rửa mặt chải đầu đi sao?”
"Rửa mặt chải đầu
cái gì? Em muốn đi gặp Lý Hạo, câu dẫn hắn phải không? Em còn bảo tôi rửa mặt
chải đầu làm gì?” Tần Nghị không cam lòng rầu rĩ nói.
Xì!
Triệu Kỳ buồn cười.
“Nhưng là, tôi quên nói
với anh: Ba mẹ tôi nói, tuy đã giải trừ hôn ước nhưng anh vẫn là ca ca của Mặc
Mặc, Mặc Mặc là người nhà của chúng ta nên gia đình ta đoàn tụ, cũng cần mời
anh tham dự.” Cô cười cười nói.
Tần Nghị trầm mặc.
Không nghĩ tới… nhờ tiểu
nha đầu chuyên bị mình bắt nạt mà còn sót lại chút quan hệ có lợi thế với Kỳ
Kỳ.
Thật sự là….!
Thấy hắn vẫn không nhúc
nhích, Triệu Kỳ nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Thế nào, anh không đi sao? Hay là
không muốn? Nếu như không tiện, tôi sẽ nói với ba mẹ một tiếng, sẽ không còn
liên quan….”
“Làm gì mà không tiện?
Tiện mà!” Tần Nghị tức giận lớn tiếng, “Tôi hiện tại cái gì cũng ít, chỉ có
thời gian là nhiều. Không phải tới nhà em ăn cơm chiều sao? Tôi đi, nhất định
đi! Em chờ đấy, tôi đi rửa mặt chải đầu!”
Tuyệt đối không thể cho
cô cùng Lý Hạo khả năng cùng một chỗ!
Khuôn mặt tuấn tú tràn
ngập sát khí, nam nhân từng bước xoay đầu hướng nhà tắm.
Triệu Kỳ nhìn bóng dáng
hắn, thản nhiên lắc đầu.
Nam nhân này a…
Không ngờ, đi tới phòng
tắm, như chợt nhớ ra điều gì, hắn xoay người lại, chạy lộn lại, tới trước mắt
cô, không nói tới lời thứ hai, đem bế cô lên vai, “Em cũng đi tắm cùng tôi.”
“Uy, uy, uy, tôi đã tắm
rồi.” Triệu Kỳ sửng sốt, kinh ngạc nói.
“Vậy tắm lại lần nữa.”
Tần Nghị rống lên.
Những lời tiếp theo đều
bị nam nhân đóng sầm cửa ngăn lại.
Bất quá, một giờ sau, hai
người khi ra khỏi phòng tắm, thật kỳ lạ: Nguyên lúc nãy phải khiêng sống Triệu
Kỳ đi vào, giờ đi ra thì gần như khiêng người ngất.
Trên cổ cô còn nhiều vệt
đỏ không rõ ràng, trong vòng một giờ, kỳ cọ trên người cô, khẳng định nước nóng
không thể làm nổi điều như thế…. (Tác giả ky bo cảnh H quá. T_T)