Xe dừng trước cổng lớn
Triệu gia.
“Xin chào, hoan nghênh
trở về!”
Cửa xe vừa mở ra, chủ nhà
cũng xuất hiện, hé ra là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần đáng yêu, mắt long
lanh. Sau đó, người mở cửa tựa như một con gió xông tới, nhào vào chỗ người
ngồi ghế sau ô tô.
“Đại tỷ phu, em nhớ anh
muốn chết.”
Chứng kiến Mặc Mặc như
một chú chim nhỏ ùa tới, Lý Hạo mặt lạnh vạn năm cũng lộ ra nét cười ôn hòa,
hiện rõ lúm đồng tiền, mở rộng vòng tay ôm cô bé, sờ sờ đầu tiểu quỷ, thân
thiết nói: “Mặc Mặc, đã lâu không gặp. Gần đây có ngoan không nào?”
“Ngoan!” Thiếu nữ đáng
yêu ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt siêu cấp ngây thơ, hai mắt to long lánh ướt
ướt, dùng giọng nói ngọt ngào nhất đáp lại.
A, giả bộ a! Đã 18 tuổi
rồi lại còn biểu hiện như nhi đồng thế này sao. Nếu như tiểu nha đầu kia ngoan
thật như trong lời nói, trên đời này sẽ không có tiểu hài tử nào không ngoan.
Từ trên ghế lái Tần Nghị chứng kiến một màn này, khẽ khinh xuy một tiếng.
Bất quá, hôm nay bản lão
gia hắn tâm trạng tốt, sẽ không vạch trần tiểu nha đầu này.
Bước qua phía bên kia ô
tô, nhẹ nhàng hôn lên tay vị hôn thê mình. “Kỳ Kỳ, chúng ta đi vào.”
Triệu Kỳ khẽ lắc đầu, nhẹ
nhàng đẩy tay hắn ra, đi tới bên Lý Hạo nhẹ nói: “Nên vào thôi.”
“Ân.” Lý Hạo khẽ gật đầu,
không có cự tuyệt.
Nụ cười trên mặt Tần Nghị
khựng lại, bàn tay rơi giữa không trung.
“Hảo hảo, rốt cuộc có thể
ăn cơm rồi.” Đứng ở bên Lý Hạo, Mặc Mặc không có phát hiện ra sự khác lạ của
hắn, vẫn một trận hoan hô, bàn tay bé nhỏ lôi kéo hai người kia vào nhà.
“Tiểu nha đầu!” Bị bỏ lơ
một cách xấu hổ như thế, Tần Nghị tức giận, hướng về phía ba người nghiến răng
nghiến lợi gầm nhẹ.
Rốt cuộc ta là anh của cô
hay Lý Hạo là anh cô?
Đi ở phía trước, Mặc Mặc
đối với sự gầm gừ của hắn như mắt điếc tai ngơ, nhẹ kéo tay Triệu Kỳ, thấp
giọng hỏi: “Nhị ca, lão đại hôm nay làm sao vậy? Em thấy lúc xuống xe, dáng vẻ
đắc ý lắm.”
Triệu Kỳ giật mình, mím
môi không nói gì.
Lý Hạo mỉm cười, cúi bên
tai của Mặc Mặc nhẹ nói: “Vừa rồi ở phòng làm việc của anh, chị ấy ăn giấm chua
bị anh trai của em phát hiện đấy.”
“Hả? Phải không?” Mặc Mặc
ngước lên, khiếp sợ hướng Triệu Kỳ, “Nhị ca ghen tị? Ăn giấm chua với chị Hồ
sao? Lại còn để cho lão đại ngu ngốc nhìn ra sao? Chị làm sao không cẩn thận
thế?”
Triệu Kỳ có chút không tự
nhiên, trừng mắt trách Lý Hạo một cái, bất mãn phản kích: “Anh không phải cũng
như thế sao? Cô ấy cũng nhìn ra rồi.”
“Ách, đại tỷ phu, chuyện
anh cùng chị Hồ gian díu cũng bị phát hiện sao?” Mặc Mặc ngọ ngoạy đầu, cắn
ngón tay nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Hạo, mặt lại càng hiện vẻ khiếp sợ rõ
ràng. “Anh đang chờ đợi ngày này đến.” Nhún nhún vai, giọng Lý Hạo trầm ổn.
“Thì ra là chưa có phát
hiện.” Mặc Mặc bẹt miệng, thất vọng gục đầu xuống, bất đắc dĩ thở dài, “Vì lý
gì mà sự việc phát triển không theo ý người vậy?”
Quay đầu lại, phát hiện
ông anh trai ngu ngốc của mình vẫn còn đứng nguyên tại chỗ dùng ánh mắt giết
người nhìn mình cùng Lý Hạo, vì thế thở dài, nhìn hắn la lớn: “Lão đại, anh còn
không vào sao? Em muốn ăn cơm rồi!”
Ta không vào! Bị mấy
người đối đãi như thế còn muốn ta vui vẻ cùng mấy người đi ăn cơm sao?
Tần Nghị rất muốn có khí
khái lập trường vững vàng để cự tuyệt, nhưng là… Không nghĩ là trong lúc chống
cự vô tình bắt gặp ánh mắt Triệu Kỳ… Hắn thỏa hiệp.
“Không phải đã đến rồi
sao?”
Nói xong, bước nhanh vài
bước đuổi theo.
“Ba, me, đại tỷ phu cùng
nhị ca tới.”
Mới bước vào cửa lớn, Mặc
Mặc buông tay Triệu Kỳ cùng Lý Hạo ra, la lớn trong phòng khách.
Với kỷ luật nghiêm khắc
của Triệu gia, chỉ có riêng cô có đặc quyền hô to gọi lớn như này.
Ngồi ở trên ghế salon xem
tin kinh tế tài chính, Triệu lão gia đã nghe thấy, buông báo ra nhìn về phía
cửa, đối với mấy người trẻ tuổi hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ như đã biết.
“Mấy người sao giờ mới
đến a!” Cùng ba xem tin kinh tế tài chính đã lâu, Triệu Tranh như phát điên
cuối cùng như thấy cứu tinh, nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đứng lên nghênh đón.
“Lý Hạo sáu giờ mới tan
sở.” Triệu Kỳ thản nhiên nói, vừa nói vừa cùng diễn viên của mình sóng vai đi
vào trước mặt ba, cung kính nói, “Ba.”
“Ân.” Triệu lão gia hừ
nhẹ một tiếng.
Tần Nghị không cam lòng
yếu thế, cũng liền vượt qua, kêu lên một tiếng, “Bác trai.”
Triệu lão gia liếc hắn
một cái, buông tờ báo đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mọi người đến đông đủ,
dọn cơm đi!”
Bị xem nhẹ rõ ràng, mặt
Tần Nghị cứng ngắc.
“Dọn cơm, dọn cơm nào!”
Hoàn toàn tương phản lại
với hắn, nghe lệnh truyền ra, mặt Mặc Mặc hưng phấn vô cùng.
Chỉ thấy cô nhóc khoa
chân múa tay vui sướng chạy đến bên người Triệu lão gia, đỡ lấy cánh tay của
ông nhẹ hôn: “Ba, chúng ta cùng đi!”
Triệu lão gia cười cười,
vỗ nhẹ đầu cô: “Hảo!”
Thấy một màn như vậy, Triệu
Kỳ cùng Lý Hạo nhìn nhau cười: chi có thiên chân khả ái Mặc Mặc mới có thể mềm
hóa ba họ, một người luôn nghiêm túc.
Đứng ở phía sau bọn họ,
Tần Nghị chứng kiến hai người không hề cố kỵ trước mặt mình liếc mắt đưa tình,
xem ra hắn không tồn tại, tâm tình thập phần tồi tệ.
Vẻ mặt âm trầm đi theo
những người kia vào phòng ăn, trơ mắt nhìn muội muội chạy tới chạy lui như bươm
bướm, hỗ trợ trải khăn ăn, sớm đã trở thành một thành viên của ngôi nhà này.
Còn hắn? Từ đầu tới đuôi chỉ là một người khác.
Phát hiện này càng làm
hắn thêm khó chịu.
Bàn ăn là kiểu bàn tròn,
Triệu lão gia, Triệu phu nhân, Lý Hạo, Triệu Kỳ, Triệu Tranh, theo thứ tự lớn
nhỏ ngồi, còn Mặc Mặc như thường lệ, sớm đã ngồi giữa Triệu lão gia và Triệu
phu nhân.
Tần Nghị ngồi một chỗ
cũng an bài coi như vừa lòng. Ít nhất, khoảng cách giữa hắn và Triệu Kỳ còn tạm
được. Nếu như có thể ngồi ở chỗ Lý Hạo kia thì càng hoàn mỹ. Tần Nghị ác độc
nghĩ, bất giác lại muốn tặng cho tên nam nhân kia một cái nhìn hung hãn.
Vô điều kiện tiếp thu
địch ý của hắn, Lý Hạo giơ đũa, bất đắc dĩ lắc đầu: Có câu, vâng, trong nhà
chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, quan tâm sẽ bị loạn a!