Bữa tối kết thúc đã là
chín giờ rưỡi tối.
Triệu lão gia ho nhẹ hai
tiếng, đẩy ghế đứng lên, trầm giọng nói “Lý Hạo, cậu theo tôi đi xuống.”
“Dạ.” Lý Hạo khẽ đáp, đi
theo sau lưng Triệu lão gia vào thư phòng.
Triệu Tranh nhìn bóng
lưng ba biến mất, trong nháy mắt thân hình nhảy loi choi, trở về phòng chơi.
Mặc Mặc đi lại như con
thoi trong phòng ăn, trợ giúp Triệu phu nhân thu thập bát đũa.
Triệu Kỳ chậm rãi đi về
phòng khách, mở ti vi.
“Kỳ Kỳ--" một yếu ớt
vang lên.
Triệu Kỳ run lên, nhìn về
phía âm thanh vang lên, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh gã nam nhân đó,
"Làm gì?” giọng cô
vẫn như cũ nhàn nhàn vang lên.
Khẽ vươn tay ra, kéo cô
vào lòng, Tần Nghị nhìn cô nhẹ nói “Kỳ Kỳ, anh đã nói với em, anh yêu em, em
hiểu không?”
Nguyên lai, tâm trạng phi
thường, ba chữ kia cũng không phải khó thốt ra.
Sự tình đã phát triển đến
mức này, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Đêm qua, chưa nói ra,
Triệu Kỳ trong lòng đã âm thầm trả lời.
Bất tri bất giác nghĩ lại
đêm qua, hắn nói ra ba chữ trong lúc sương mù đang che mắt,
Tâm trí bắt đầu loạn
nhảy.
Hít sâu một hơi, ánh mắt
nhìn về phía ti vi, cầm điều khiển, sau đó quay lại lạnh lùng nói “Sao đột
nhiên lại hỏi vấn đề này?”
Bởi vì anh thích em, anh
yêu em, anh không thích em ở cùng một chỗ với Lý Hạo. Tần Nghị hò hét trong
lòng.
“Em còn nói a, tối hôm
qua anh chẳng phải đã nói sao?” Hắn nắm lấy tay cô, một lần nữa truy vấn.
“Tôi không biết.” Triệu
Kỳ đơn giản trả lời một câu.
Tần Nghị không nói lên
lời.
Chẳng lẽ bởi vì tình hình
quan hệ tối qua quá mức kịch liệt?
“Được rồi, không kể hôm
qua đã nói chưa, hiện tại hãy nghe anh nói” Hắn kéo thân thể cô lại gần bên
mình, sau đó nhìn vào ánh mắt của cô, thập phần trịnh trọng nói “Kỳ Kỳ, anh….”
“Hai người đang làm gì
đó?” Đột nhiên một âm thanh vang lên chen vào.
Sau đó vị tiểu muội Mặc
Mặc của Tần gia vẫn được gởi nuôi ở Triệu gia vội vàng xông vào, khiến cho hai
người vô cùng kinh ngạc, xông vào kéo Triệu Kỳ đến bên cô.
Tay trống không, Tần Nghị
sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng quét mắt về phía nha đầu phá hỏng chuyện của hắn,
quát lên “Mặc Mặc”
“Để làm gì?” giọng nói
thập phần không tình nguyện của Triệu Kỳ vang lên, cô thò đầu ra vẻ mặt không
kiên nhẫn nhìn hắn.
Tần Nghị đi tới, sau đó
kéo tai Mặc Mặc “Em đi ra cho anh”
“Không muốn a, Nhị ca cứu
mạng” Mặc Mặc vùng ra sau đó chạy ra sau lưng Triệu Kỳ.
"Anh cũng là đại ca
của em!" Tần Nghị tức giận, bàn tay lại vươn về phía sau lưng Triệu Kỳ.
Triệu Kỳ duỗi tay cản
lại, đem Mặc Mặc bảo hộ sau người, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn nói "Đừng như
vậy, nếu không chọc phá đã không phải là tiểu hài tử."
Triệu Kỳ mở miệng khiến
cho Tần Nghị đành phải thu tay lại, khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn muội muội một cái,
bất mãn nói “Cái tiểu hài tử này gần đây rất khiếm nhã, luôn luôn muốn phá
anh.”
Triệu Kỳ nhún vai, lành
lạnh nói “Đây là anh nhiều năm qua không quan tâm đến cô bé nên giờ bị báo ứng
a.” Thế cho nên từ đầu đến tới cuối là chính chúng ta đứng ở bên này, tìm cách
chỉnh anh.
Một cái đầu nhỏ từ sau
lưng Triệu Kỳ lặng lẽ nhô ra, làm mặt quỷ với ca ca mình, giật dây nói: “Nhị
ca, đừng để ý anh ấy! Không còn sớm, chị mau về phòng tắm nước nóng, thay đồ
đi, sau đó dùng nước hoa của Thiến Thiến tỷ. Lập tức Đại tỷ phu sẽ ăn tươi nuốt
sống chị a….”
Vẻ cười vô cùng đắc ý.
Tần Nghị trên mặt liền
hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Đi thôi, đi thôi, tắm
rửa sạch sẽ, sau đó trang điểm…” Tiểu nha đầu cao hứng bừng bừng, kéo Triệu Kỳ
đi về phòng.
Tần Nghị nhấc tay cốc lên
đầu nàng “Tiểu quỷ, những thứ này là ai dạy cho em?”
“Tự học” Mặc Mặc không
chờ Tần Nghị cốc xuống, liền chạy trốn ra xa, dương dương tự đắc nói “Bây giờ
trên ti vi hoặc internet những thứ như thế này thiếu gì, năm rộng tháng dài,
mưa dầm thấm đất, cái gì từ từ rồi cũng sẽ biết a.”
“Sau này sẽ cắt một nửa
tiền tiêu vặt của em.” Tần Nghị lộng quyền nói, để xem em còn có thời gian nhàn
rỗi lên mạng đọc những thứ như thế nữa không.
"Cắt nửa thì cắt
nủa, hừ ai sợ ai ? Em còn có đại tỷ phu, đại tỷ phu hiểu em nhất." Mặc Mặc
tuyệt không sợ hãi, trái lại còn ngóc cái đầu nhỏ lên tủm tỉm nói.
"Em…” Tần Nghị trừng
mắt, khó trách vì sao lại không nghe lời như vậy, hóa ra là đằng sau đã sớm có
chỗ dựa.
Phốc.
Triệu phu nhân thu thập
thỏa đáng hết thảy, lúc này mới bất đắc dĩ đi đến, ôn hòa nói với Tần Nghị
“Tiểu Nghị, sắc trời đã không còn sớm, cháu hôm nay nghỉ đêm ở đây nhé, phòng
bác cũng đã thu xếp xong.”
Chỉ có bác gái là tốt
nhất, khiến nỗi buồn khổ trong lòng của hắn như bầu trời u ám được ánh mặt trời
chiếu ấm, tràn ngập ôn hòa.
Tần Nghị cảm động nói
“Cảm ơn bác gái.” Hắn hận không thể đem bác gái ôm lấy để cám ơn.
“Không có gì.” Triệu phu
nhân mỉm cười, vẫy tay với Mặc Mặc đang núp sau lưng Triệu Kỳ nói “Mặc Mặc, lại
đây.”
“ Dạ” Mặc Mặc lập tức
bịch bịch chạy đến bên người Triệu phu nhân, rúc đầu vào lòng bà, bộ dáng thập
phần thân mật.
Tiểu quỷ còn không mau đi
ra, Tần Nghị trong lòng lớn tiếng kêu lên.
Nhưng lão thiên tựa hồ
không theo ý hắn, chỉ thấy Mặc Mặc đột nhiên lại từ trong ngực Triệu phu nhân
thò đầu ra, đối với ca ca của mình nghiêm khác cảnh cáo nói "Lão đại,
không cho phép anh gặp mặt nhị ca, chị ấy lập tức phải lập gia đình."
Nằm mơ, Tần Nghị hừ lành.
Xì.
Cứ mỗi lần chứng kiến đôi
huynh muội này cãi nhau, Triệu Kỳ không nhịn được đều phì cười, cười đủ rồi, khi
quay đầu lại liền phát hiện một ánh mắt nam nhân đang nhìn mình, thần sắc ai
oán như là trượng phu nhìn thấy thê tử lừa gạt mình.
Phát hiện không khí có
phần nặng nề, Triệu Kỳ tò mò hỏi “Tần Nghị, anh làm sao vậy?”
“Nước hoa, vẫn còn nước
hoa” Tần Nghị nhìn cô, bất mãn lên án “Em tối qua…”
A? Triệu Kỳ trên mặt liền
đỏ ửng, khe khẽ nói “Bởi vì… cái kia… Thiến Thiến nói, một cái áo ngủ gợi cảm
là đủ rồi.”
Thiến Thiến nguyên lai
nói là “Nhị thiếu, nếu còn nghĩ đến hôm sau muốn ra khỏi nhà được, vậy chỉ được
mặc một bộ y phục, nếu cậu còn dùng cả nước hoa thì sẽ mất mạng đó! Nước hoa
này sức hấp dẫn lớn, không ai bỏ qua được!"
Cái gì gọi là một cái áo
ngủ gợi cảm là đủ rồi?
“Chưa đủ, chưa đủ” Tần
Nghị lớn tiếng kêu lên, bàn tay nắm lấy cổ tay cổ “Đi, anh hiện tại muốn xem em
định làm gì.”
Không cho phép tên nam
nhân họ Lý kia nhìn.