“Lý Hạo!”
Một cước đá văng cửa
phòng tổng giám đốc, Tần Nghị sải bước đi vào, lớn tiếng hô tên tình địch.
Phanh!
Phanh phanh phanh, bang
bang!
Liên tiếp tiếng động của
đồ vật rơi xuống đất.
Trên ghế hai bóng người
đang gắt gao quấn chung một chỗ nhanh chóng tách ra, mỗi người một chỗ.
“Cậu đột nhiên xông vào
để làm gì? Sao không gõ cửa?” Người bị gọi tên bước tới, sắc mặt có điểm biến
thành màu đen, ngữ khí cũng âm u.
“Tôi có gõ cửa, chính là
không ai để ý. Thư ký Hồ cũng không ở-----"
Đang nói, Tần Nghị đột
nhiên phát hiện có điểm lạ.
Tập trung nhìn vào một
góc phòng, kia không phải là thư ký Hồ làm cho Lý Hạo năm, sáu năm rồi thì là
ai?
Hơn nữa nhìn má nàng hồng
hồng, cái mũi hồng hồng, cái miệng nhỏ hồng hồng sưng tấy, nút quần áo cũng bị
mở hết cả, còn chưa kịp cài lên, tóc cũng rối bời, gương mặt trang điểm cũng
vừa bị hung hãn chà qua.
Này…
Tần Nghị dám lấy tính
mạng của hắn ra đánh đố: Nếu hai người kia lúc nãy không phải có gian tình, hắn
sẽ đem đầu hắn xuống cho mọi người làm cầu đá!
Kinh dị mở to mắt, ngón
tay chỉa chỉa Lý Hạo, lại tiếp tục chỉa chỉa vào Hồ thư ký đang xấu hổ, hắn
không khỏi nói năng lộn xộn: “Các người… Các người.”
“Như cậu chứng kiến.” Lý
Hạo chỉnh lại âu phục của mình, ngồi trở lại trên ghế da, lãnh đạm nói.
“Nguyên lai anh nhiều năm
không gần phụ nữ như lời đồn đều là giả!” Tần Nghị cực kỳ hoảng sợ.
“Tôi xin cậu, Tần tiên
sinh, cậu là nam nhân, cậu cũng biết, nam nhân ai cũng có nhu cầu.” Vuốt buốt
chiếc bút máy trên bàn làm việc, Lý Hạo nói.
Mặt thư ký thoáng chốc
trở nên trắng bệch.
“Anh,… anh như thế không
phải có lỗi với Kỳ Kỳ sao?” Sắc mặt Tần Nghị không tốt, nói năng cũng lộn xộn,
lớn tiếng chất vấn.
“Chuyện của tôi và cô ấy,
Tiểu Kỳ biết.” Lý Hạo nhẹ nhẹ nói.
“Cô ấy biết sao?” giọng
Tần Nghị cực cao.
Một bên thư ký hết chịu
nổi khẽ run lên, chút huyết sắc còn lại trên mặt cũng biến mất.
“Sớm đã biết.” Lý Hạo
thản nhiên liếc mắt nhìn thư ký một cái, ánh mắt nhìn mơ hồ.
“Vậy anh còn có mặt mũi
nào cùng cô ấy kết hôn? Anh không xứng!” Tần Nghị la lớn.
“Xứng hay không xứng
không phải tôi định đoạt.” Lý Hạo trầm mặc một hồi, cúi đầu nói, “Hôn sự này là
do Tiểu Kỳ quyết định, mà chỉ cần tiểu Kỳ kiên trì, tôi nhất định sẽ cùng cô ấy
kết hôn. Bất kể như thế nào.”
“Thế còn cô ấy?” Tần Nghị
phẫn nộ chỉ tay về phía Hồ thư ký.
“Đó là chuyện của cô ấy,
không liên quan tới cậu.” Lý Hạo lãnh đạm nói.
“Chỉ cần là có quan hệ
tới Triệu Kỳ, là sẽ có liên quan tới tôi.” Tần Nghị lớn tiếng.
“Cô ấy với cậu đã giải
trừ hôn ước.” Lý Hạo thản nhiên nói, “tôi muốn kết hôn với cô ấy.”
“Tôi sẽ không bao giờ để
Kỳ Kỳ gả cho anh!” Tần Nghị rống to tiếng, bước ra, hung hăng đạp cửa.
Phía sau cửa, Lý Hạo đẩy
ghế da, từng bước đi tới bên nữ tử đang lạnh run cầm cập ngồi trên mặt đất,
nâng vai cô dậy, nháy mắt với cô mấy cái, cười ngất.
“Kỳ Kỳ!”
Đẩy cửa nhà Triệu Kỳ ra,
Tần Nghị như một trận gió cuốn vào, la lớn.
“Ân?” Đang nằm trên ghế
salon nghỉ ngơi, Triệu Kỳ chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía hắn.
Đi vài bước tới mặt cô,
Tần Nghị thở hổn hển nói: “Vừa rồi… vừa rồi anh tới tìm Lý Hạo, hắn hắn…”
“Anh đi tìm Lý Hạo sao?”
Triệu Kỳ nhíu mày.
“Đúng thế! Anh định đêm
đó lật bài ngửa với hắn, nhưng có người gọi điện thoại, nói là công ty có việc,
vội đi, tới giờ không về. Cho nên hôm nay anh tự mình đi tìm, quả nhiên bắt
người!” Tần Nghị lòng đầy căm phẫn nói, “Hơn nữa, em biết không? Vừa rồi, chính
là vừa rồi, anh nhìn thấy… thấy Lý Hạo, hắn… cùng Hồ thư ký…”
“Hai người bọn họ cùng
một chỗ phải không?” Triệu Kỳ tiếp lời hắn, chậm rãi nói.
“A?” Tần Nghị sửng sốt,
“Em biết?”
“Tôi sớm đã biết.” Triệu
Kỳ đạm cười nói,
Cô ấy thật sự đã biết!
“Biết mà em còn muốn cùng
hắn kết hôn?” Tần Nghị khó chịu kêu to.
“Có gì sao? Nam nhân mà,
trước khi kết hôn thì chuyện này là bình thường, chỉ cần sau khi kết hôn anh ấy
có thể chung thủy với tôi thì tốt rồi.” Triệu Kỳ cười cười, không thèm để ý.
Cô ấy còn cười được?
“Như vậy sao được!” Tần
Nghị không đồng ý kêu to, “Trước khi kết hôn hắn đối với em không chung thủy,
làm sao đảm bảo sau khi kết hôn sẽ chung thủy?”
“Vậy còn anh? Đừng quên,
anh với tôi đính hôn bao lâu, bên cạnh anh nữ nhân không ít a!” Triệu Kỳ thản
nhiên liếc hắn, bình tĩnh nói.
“Anh…” Tần Nghị nghẹn
lời.
Ấp úng một hồi lâu, mới
thấy hắn ăn nói khép nép nói: “Nhưng anh bây giờ không phải đã sửa rồi sao? Anh
chỉ có mình em, anh cũng chỉ muốn một mình em.”
“Cho nên nói, tôi và anh
ấy giống nhau.” Triệu Kỳ theo lời hắn nhẹ nhàng nói.
“Hả?” Tần Nghị khó hiểu
nhìn nàng.
“Tôi không giống sao,
cùng với anh có quan hệ mập mờ?” Triệu Kỳ nhìn hắn, hảo tâm giải thích rõ ràng
cho hắn hiểu, “Lý Hạo cùng Hồ thư ký, tôi và anh, giống nhau, trước hôn nhân
không chung thủy. Tính ra, tôi và anh ấy kẻ 8 lạng người nửa cân. Cho nên, nếu
không có gì khác nhau thì tính toán gì. Mở một mắt, nhắm một mắt, mặc cho ngày
trôi qua, lùi một bước trời yên biển lặng.”
“Như vậy sao được!” Tần
Nghị cố chấp, “Các người không thể như vậy! Các người căn bản không có tình
cảm, sao có thể tùy tiện quyết định kết hôn?”
“Tôi vất vả lắm mới tìm
được một nam nhân tình nguyện vì nhà tôi mà đầu rơi máu chảy, vì sao phải buông
tha?” Triệu Kỳ châm biếm lại, “Hơn nữa, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng. Tôi
cùng anh ấy ở cũng một chỗ nhiều năm, sớm đã bồi dưỡng tình thân. Nếu không có
tình yêu, tình thân là đủ!”
Cô ấy còn muốn cùng Lý
Hạo bồi dưỡng tình yêu? Vậy hắn cùng cô ấy là cái gì?
“Thế còn anh? Em coi anh
là gì?” Tần Nghị bi phẫn chất vấn.
"Bạn tình."
Triệu Kỳ lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Bạn… Bạn
tình." Hai chữ này nói xong, Tần Nghị như sụp đổ.
"Bằng không, còn có
thể là gì?" Triệu Kỳ nhẹ nhàng cười, như thể phun ra một loạt đạn găm
thẳng vào trái tim của Tần Nghị, "Hiện tại, chúng ta không có quan hệ gì,
còn ở trên giường quan hệ. Mỗi lần quan hệ là một đêm, nhiều lần quan hệ, không
phải kêu là bạn tình sao?"
Khẽ liếm liếm môi, tán
thưởng nhìn hắn: "Không thể không thể thừa nhận, mười mấy năm, kỹ thuật
của anh thật điêu luyện."