“Được rồi, là tôi cố ý.”
Thấy hắn giận dữ, Triệu Kỳ hào phóng thừa nhận.
Tần Nghị bị cô dọa cho
khiếp sợ: “Là em cố ý sao? Tại sao?”
“Cái gì tại sao?” Triệu
Kỳ giả bộ ngu ngơ.
“Tại sao lại muốn giải
trừ hôn ước của anh và em? Tại sao lại muốn gạt anh?” Tần Nghị phẫn nộ hỏi, hắn
bị cô làm cho phát điên rồi.
“Không tại sao, tôi chỉ
nghĩ muốn sinh con…” Triệu Kỳ nhẹ cười nói.
Tần Nghị sửng sốt: “Sinh
con?”
“Đúng vậy!” Triệu Kỳ
cười, “Trước mấy tháng, tôi có đi tụ tập cùng mấy bạn hồi trung học, phát hiện
ra đám bạn đã kết hôn gần hết, hơn một nửa đã có con! Những người này, đều vô
cùng hạnh phúc với đám nhỏ.”
Nói tới đây, ánh mắt cô
có vẻ đượm buồn, có vẻ lưỡng lự, “Nhìn lại bản thân, cũng đã hai chín, qua một
năm nữa liền ba mươi. Nữ nhân ngoài 30 như quả táo chín, như muốn rụng, hơn
nữa, nữ ngoài 30 muốn sinh con thì không tốt, ta không tưởng tượng được tình
cảnh nguy hiểm nếu như có chuyện không hay xảy ra, vì chuyện nối dõi tông
đường.”
Nghe cô nói, trong lòng
Tần Nghị lập tức rõ ràng năm phần, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Nhưng… sinh
con cùng với việc giải trừ hôn ước có quan hệ gì sao?”
“Quan hệ lớn!” Triệu Kỳ
không nghĩ hắn lại hỏi thế, hắn chắc đã sớm nghĩ ra, sao vẫn không chịu thừa
nhận đáp án, “Lấy tư tưởng của cha mẹ tôi, bọn họ tuyệt đối không chịu nhận đứa
con chưa có gia đình mà đã mang thai, hoặc là con nhận nuôi, cho nên đứa bé của
tôi nhất định phải là trong giá thú. Cho nên…” cô mỉm cười, “tôi quyết định
trước khi làm điều đó cần phải kết hôn.”
“Vậy thì có liên quan gì
tới việc hủy hôn chứ?” Tần Nghị như bị một đòn lớn giáng mạnh, “Em nghĩ muốn
kết hôn, chúng ta kết hôn không phải là được rồi sao?” Hắn không hiểu, thực sự
không hiểu. Bọn họ là hôn phu, hôn thê của nhau, cô ấy muốn kết hôn rồi sinh
con cái, vậy thì phải cùng hắn kết hôn, tại sao lại muốn giải trừ hôn ước? Cô
ấy làm như vậy, tựa hồ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược vậy!
“Anh kết hôn cùng tôi ư?”
Triệu Kỳ hỏi.
“Phải a, tại sao lại
không?” Tần Nghị sảng khoái trả lời. Cùng cô kết hôn là chuyện sớm hay muộn
cũng đến, nghe cô nói tuổi tác, hắn mới chợt nhận ra, mình cũng không còn ít
tuổi, cho nên, đó cũng là chuyện cần phải làm.
“Bỏ qua đám mỹ nhân kia
sao?” Cô lại chăm chú nhìn hắn.
“Chuyện ấy có vấn đề gì?”
Tần Nghị đáp. Bọn họ trong lúc quen nhau đến giờ có chuyện gì là chưa phát
sinh, đính hôn từ 12 năm trước, hiện tại, chỉ còn thiếu kết hôn để chứng minh
mà thôi. Những tính toán của đám nữ nhân khác là gì? Không đủ để gây nên sợ
hãi.
“Nhưng tôi không thể tin
tưởng được anh.” Vừa có một tia hi vọng, Triệu Kỳ liền lập tức đẩy hắn xuống
vực sâu.
“Tại sao?” Tần Nghị giơ
tay than trời. Hắn rất buồn bực. buồn bực đến phát điên! Cô không tin hắn! Cô
ấy hoàn toàn không tin hắn! Hắn lớn lên khó coi sao? Hắn xuất thân không tốt
sao? Hắn được nghìn người công nhận là ông hoàng độc thân, nhiều nữ nhân muốn
được mang cái danh Tần phu nhân đều không được, cô thì ngược lại, ngang ngược,
còn đích thân đuổi hắn ra khỏi cửa.
“Tính cách của anh không
chấp nhận nổi. Có câu tục ngữ nói rằng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Nếu
như có gì ăn ngon, anh chắc chắn liều mạng không bỏ qua.” Triệu Kỳ không để ý
sắc mặt hắn coi, tiếp tục nói ra nguyên nhân.
Tần Nghị thật đúng thiên
tài, hắn mới nghe đã hiểu.
“Em dám so sánh anh với
chó!” Hắn điên cuồng hét lên.
Nghe hắn thét lớn, Triệu
Kỳ cười một tràng, vẫn không chút lưu tình. “So sánh anh với chó là còn cất
nhắc anh rồi! Anh nhìn xem, chó còn trung thành hơn anh nhiều, nhìn lại bản
thân mình đi, anh các một hai tháng lại thay đổi một người bạn gái, có đôi khi
một tuần hai người cũng có thể, như là thay quần áo vậy?”
“Đó là bởi vì…” Tần Nghị
thốt nên bốn chữ, ngay lập tức tự tay bịt miệng lại. Hắn hoảng sợ nhìn xung
quanh, hình như suýt nữa nói những điều không nên nói, bí mật kinh thiên động
địa như sợ bị phát hiện.
“Bởi vì sao?” Khóe miệng
Triệu Kỳ khinh miệt, tà tà cười một tiếng, gặng hỏi hắn.
“Ách… Không có… Không có
gì!” Tần Nghị bối rối liều mạng lắc đầu, ánh mắt cụp lại, không dám nhìn thẳng
vào mắt nàng.
“Vậy được rồi, anh không
muốn nói, coi như tôi không có hỏi gì.” Triệu Kỳ nhún vai, không ép hỏi.
Tần Nghị thở dài một hơi.
Tâm buông lỏng, trong lòng nổi lên nhiều suy nghĩ.
“Kỳ Kỳ, em nói đi, tại
sao lại lén lút giải trừ hôn ước với anh?”
“Đơn giản một câu, tôi
phải lập gia đình.” Triệu Kỳ đáp lời hắn.
Tân Nghị ngây ngốc một
phút đồng hồ, Sau đó sự trống rỗng xuất hiện.
“Cái gì… cái gì? Em định
lập gia đình?”
Có lẽ hắn nên cảm ơn sự
may mắn của mình, hệ thống cách âm không tồi lắm, nếu không, trong một giây,
nhất định sẽ có một đoàn người tiến tới đập cửa phàn nàn, không chừng, năm phút
sau, sẽ có 110 xuất hiện bắt người đi.
“Đúng vậy.” Đã sớm ngờ
tới phản ứng của hắn, Triệu Kỳ dễ dàng trả lời, “Chính là sợ phản ứng kịch liệt
này nên tôi mới không muốn nói cho anh, nghĩ tìm cơ hội nhưng anh lại nói anh
bận quá, cho nên dùng dằng kéo đến tận giờ, Chuyện này xong rồi, tôi có thể an
tâm mà kết hôn rồi.”