“Là ai? Em phải gả cho
ai? Ai dám lấy em? Ai? Rốt cục là ai? Anh sẽ giết hắn!” Tần
Nghị phẫn nộ lớn tiếng rít gào, hận không thể giết chết ngay lập tức tên nam
nhân dám gây chuyện phiền toái với vị hôn thê của hắn.
“Lý Hạo.” Bạc môi Triệu
Kỳ khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
“Lý Hạo?” Cuồng nộ trong
nháy mắt như đóng băng. Trong mắt Tần Nghị dâng lên sự bất an.
Hắn dè dặt hỏi: “Lý Hạo
nào?”
Triệu Kỳ liếc mắt nhìn
hắn, “Trên đời này người họ Lý rất nhiều, tên Hạo cũng không thiếu, nhưng người
mà cả anh và tôi cùng biết, Họ Lý tên Hạo, chỉ có một người.”
Tần Nghị như sụp đổ, từ
từ tiếp đất. Nhưng hắn không chịu thừa nhận, nhất định là não hắn có vấn đề, là
hắn nghe nhầm, hắn nghe nhầm. Hắn mong rằng Triệu Kỳ sẽ nói lại điều này là không
phải, bất an hắn hỏi: “Sẽ không… anh không muốn nghĩ tới…”
Không nên a! Ngàn vạn lần
không phải là hắn! Trong lòng Tần Nghị như dậy sóng! Hắn nhất định phải chết!
Triệu Kỳ không để cho Tần
Nghị do dự có cơ hội, không chút lưu tình đả kích: “Chính là anh ấy!”
“Nhưng hắn là chồng của
chị em!” Tần Nghị lập tức kêu lớn.
“Sai rồi! Anh ấy thiếu
chút nữa trở thành chồng chị của tôi, đáng tiếc chị ấy bạc mệnh không thể có
đám cưới này, cho nên anh ấy không phải là chồng chị ấy.” Triệu Kỳ định thần
lại sửa cho đúng vị trí.
Tần Nghị bất mãn bĩu môi.
“Còn không phải sao.”
Chuyện này hắn biết. Hai
người kia thề non hẹn biển đến với nhau, hôn sự linh đình cũng đã được chuẩn
bị, ai ngờ được trước khi bước vào lễ đường hai ngày, cô dâu bị bệnh tim tái
phát lúc thử áo cưới, vĩnh viễn ngủ trong gian phòng của mình… Từ đó đến nay,
tên họ Lý kia luôn lặng thầm ở trong nhà họ Triệu, ai cũng đối đãi với hắn như
con rể. Đến bây giờ, đại tiểu thư nhà Triệu gia đã rời nhân thế sáu năm, hắn
cũng không cùng nữ nhân nào kết hôn cả, nói rằng tình yêu đã không còn! Người
con gái kia thật sự là một bức tường lớn không thể vượt qua!
“Đương nhiên không phải
thế!” Triệu Kỳ thì nghĩ ngược lại với hắn, “Trên hộ tịch không có tên anh ấy.
Hơn nữa, nếu như anh ấy có từng là chồng của chị gái tôi cũng không sao cả, mọi
chuyện đã qua, hiện tại chỉ cần anh ấy độc thân là ổn rồi. Tại sao anh dám nói
rằng anh ấy không xứng với tôi? Từ khi chị cả của tôi mất đi, anh ấy một mực
hết lòng vì Triệu thị chúng tôi, anh thấy anh ấy có làm sai chuyện gì không?
Anh ấy có cùng ai làm chuyện xấu xa không? Nam nhân như vậy mới là một bậc
trượng phu.”
“Anh cũng có thể làm một
bậc nam nhi đại trượng phu.” Tần Nghị ưỡn ngực, nói đầy khí phách.
“Nhưng mà tôi không thể
tin anh được.” Triệu Kỳ lắc đầu không chút tín nhiệm.
“Em có thể tin tưởng
anh!” Tần Nghị sốt ruột, “Anh quản lý công ty rất tốt. Còn những người con gái
kia… anh lập tức thông báo với ký giả, đoạn tuyệt mọi quan hệ với bọn họ.”
“Quên đi.” Triệu Kỳ khoát
tay, “Phiền phức cho riêng công ty nhà anh là đã quá đủ rồi, nếu liên quan đến
công ty nhà tôi mà anh không đem đến phiền toái thì có mà là lạ! Hơn nữa, tôi
nghĩ việc anh muốn thay đổi hình tượng cũng không thể thành công trong một sớm
một chiều được. Huống hồ anh xưa nay vẫn thế, hình tượng công tử phong lưu đa
tình những năm qua, đám đàn bà con gái kia, sẽ không dễ dàng buông tha anh
đâu.”
Vừa nói, cô vừa thân mật
vỗ vai hắn, hảo tâm đề nghị: “Cho nên, tôi khuyên anh nên chấp nhận thực tế đi!
Nếu trong lòng khó chịu, hãy tìm một mỹ nhân đến, nhờ cô ta an ủi, sẽ hiệu quả
lắm đây!”
“Không muốn như thế!” Tần
Nghị mếu máo, hắn chỉ muốn cô, chỉ một mình cô mà thôi, cho tới giờ, hắn chỉ
muốn một mình cô.
Triệu Kỳ nhún vai, “Cho
dù nói gì đi chăng nữa, chuyện đã định rồi, không lâu nữa, cha tôi sẽ tuyên bố
ra bên ngoài tôi cùng Lý đại ca kết hôn.”
“Anh không chấp nhận, anh
tuyệt đối không chấp nhận!” Tần Nghị phát cáu lên.
Triệu Kỳ nói thản nhiên
tựa như chuyện này không liên quan:”Việc của anh, chúng ta sớm đã không quan
hệ…”
“Kỳ Kỳ!” Tần Nghị như sắp
khóc.
Ánh mắt Triệu Kỳ chợt
lóe, định nói gì đó. Đang lúc ấy thì có tiếng chuông trong phòng vang lên “đing
đing”
Ngay sau đó, một giọng nữ
ngọt ngào truyền đến: “Bây giờ là mười giờ sáng.”
Nghe đồng hồ báo giờ, sắc
mặt cả 2 người đều thay đổi.
Triệu Kỳ lập tức thay đổi
sắc mặt, xoay người bỏ đi. Vừa đi, cô vừa nói: “Anh cần phải đi.”
“Kỳ Kỳ!” Tần Nghị quyết
theo sát, cuống quýt gọi.
Triệu Kỳ không để ý tới
hắn, vừa đi vừa nói: “Đã đến giờ, tôi phải trở lại phòng vẽ tranh. Anh muốn lưu
lại tới khi nào cứ việc lưu lại, chỉ có một việc, không được quấy rầy tôi,
không được nhúc nhích, còn nữa, nhớ khóa cửa.”
Tần Nghị đứng sau lưng
nàng, nói giọng đáng thương: “Kỳ Kỳ, đây là chuyện….”
Triệu
Kỳ đi phía trước làm ngơ lời hắn, cô thuận tay đẩy cửa phòng bếp đi vào một
phòng nhỏ, đi vào, thuận tay đóng cửa, sau đó, khẽ vươn vai, thật sự là mệt
mỏi.