Tề Xuyên ôm cô đặt
lên sô pha mềm mại, rồi cầm dép đi trong nhà đặt cạnh chân cô, giọng
điệu bình tĩnh nhẹ nhàng: "Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em." Anh định
đứng dậy rời đi nhưng Chu Mông Mông cứ nắm tay anh không buông.
"Tiểu Mông." Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đang nắm tay mình, đôi mắt thâm trầm hiện lên tia mệt mỏi.
Chu Mông Mông biết, cho dù lúc này anh cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng
không thể hiện nhưng trong lòng nhất định là không vừa lòng. Từ khi bắt
đầu theo đuổi anh Chu Mông Mông đã biết Tề Xuyên không phải là người
thích biểu lộ tâm tư, ngay cả lúc anh tức giận vẫn thế.
Bởi vì
điều này nên cô luôn luôn không rõ anh rốt cuộc nghĩ gì, muốn gì, một
bên đoán mò một bên cân nhắc, tuy nhiên kết quả cái gì cũng không nắm
chắc được. Thậm chí hôm đó làm giấy chứng nhận kết hôn cô còn dương
dương tự đắc nghĩ mình là người đặc biệt, thì ra chẳng qua chỉ là Tề
Xuyên nhất thời hứng khởi muốn vui đùa cùng cô.
Nay hai người đã
chính thức ở cùng một chỗ nhưng Chu Mông Mông lại bắt đầu sợ hãi cùng lo lắng. Không phải vì Tề Xuyên không tốt, ngược lại vì anh quá hoàn hảo
khiến cho cô càng ngày càng không thể an tâm.
"Thật ra hôm nay
anh Nghiêm Đông mời em ăn cơm là vì hỏi chuyện của anh. Em xin lỗi, em
cái gì cũng chưa nói với anh ấy, em sợ nếu nói ra sẽ khiến cho anh gặp
rắc rối." Chu Mông Mông ngẩng đầu nhìn Tề Xuyên, hai mắt ngập tràn trong nước. Lần trước lời ông nội nói cứ vang mãi trong đầu cô, nếu giờ Tôn
Nghiêm Đông đem chuyện này nói cho ông nội ba cùng anh trai cô biết,
chắc chắn chú ấy sẽ rất vất vả.
Tề Xuyên hiểu được nỗi lo lắng
của cô nếu không anh cũng sẽ không ẩn nhẫn cho phép cô trốn tránh lâu
như vậy. Nhưng việc đã đến nước này, anh chỉ cảm thấy bản thân hoàn toàn kiệt sức.
*ẩn nhẫn: ngấm ngầm chịu đựng
"Tiểu Mông, kể từ khi chúng ta quen biết tới nay vẫn luôn tự em quyết định, đã bao giờ
hỏi qua anh, để ý đến suy nghĩ của anh hay chưa?"
Câu nói của Tề
Xuyên làm Mông Mông sững người, bàn tay to không biết lúc nào đã rút ra
khỏi bàn tay cô, dưới đèn huỳnh quang sáng chói nhìn khuôn mặt anh có
chút mơ hồ, đột nhiên khiến cô nhớ lại ngày hôm đó cô thổ lộ bị anh từ
chối, hiện tại so với lúc ấy còn còn khó chịu gấp trăm lần, trái tim như bị một lỗ thủng nên gió cứ như vậy ùa vào, rất lạnh rất đau.
Trước lúc quen Tề Xuyên Chu Mông Mông rất ít khi khóc, bởi vì ông nội từ nhỏ
đã dạy cô nước mắt không đáng tiền, làm con cháu quân nhân nước mắt càng vô dụng, chỉ có học được cách kiên cường mới có thể vượt qua tất cả mọi khó khăn. Ngay cả trước đây bị các anh bắt nặt thế nào cô cũng không
khóc trước mặt họ, bởi vì cô cảm thấy thật mất mặt, khóc chẳng khác nào
nhận thua. Cho nên cô buồn, cô tủi thân đều đem nước mắt nuốt vào bên
trong.
Nhưng Tề Xuyên lại có khả năng khiến cho nước mắt cô mười
chín năm kìm nén đều tràn ra ngoài. Nhìn bóng dáng anh đi lên cầu thang
bỗng cô cảm thấy lời ông nội nói rất đúng, nước mắt quả vô dụng.
Chu Mông Mông ôm hai chân, chôn mặt mình vào đầu gối, tuyến lệ giống như một vòi nước bị hỏng cầm thế nào cũng không được.
Cùng lúc đó Tề Xuyên cũng bước vào phòng tắm, dựa vào bồn rửa mặt cái gì
cũng không làm, chỉ nâng tay day day huyệt thái dương đau nhức, bất lực
thở dài.
Mười phút sau anh đi xuống, nhìn thấy Chu Mông Mông đã
khóc mệt mỏi nằm một góc trên sô pha. Tề Xuyên nhìn cô bó gối, hai gò má đỏ ửng cùng hai mắt đẫm lệ mà ngủ, cau mày. Chợt Tề Xuyên cảm thấy có
phải mình đã sai rồi không.
Ngồi bên người cô, anh nâng tay xoa
nhẹ hàng lông mày díu chặt trên trán cô: "Tiểu Mông, nếu không gặp được
anh, có lẽ em sẽ sống tốt hơn." Đúng vậy, Mông Mông chẳng qua chỉ mới là một cô sinh viên bước sang tuổi mười chín.
Giờ phút này trong giấc mơ Chu Mông Mông dường như nghe được lời anh nói, nước mắt lại theo khóe mắt trào ra.
Tề Xuyên than nhẹ, cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, nước mắt cay đắng trực tiếp chảy vào trái tim anh. Anh đứng dậy bồng cô gái đang ngủ say vào
lòng, ôm vào phòng ngủ.
**
Buổi tối này cũng có hai người
tràn đầy tâm sự giống Mông Mông. Phó Xuân Xuân ngồi bên bàn nhìn hộp cơm mà Mạnh Hiểu Diêu và Đào Vàng Ngọc đã sớm ăn hết đến xuất thần, cũng
không biết đang nghĩ cái gì.
Đột nhiên nghe phía sau ‘loảng
xoảng’ có người hung hăng đá ghế khiến cô sợ tới mức thiếu chút nữa ngã
nhào xuống đất, quay đầu thì thấy Mạnh Hiểu Diêu đang cầm di động lẩm
bẩm: "Tại sao lại không liên lạc được? Đi đâu rồi?"
Phó Xuân Xuân hoàn hồn nhíu mày hỏi: "Cậu nói đi đâu, ai đi đâu?"
Mạnh Hiểu Diêu nói: "Mình gọi điện thoại cho Mông Mông định cùng cậu ấy bàn
xem nên giải quyết chuyện bài viết kia thế nào! Không biết là ai thiếu
đạo đức như vậy, ngay cả mấy anh khóa trên tìm IP cũng không tra được,
mình nghĩ nhờ Tôn Nghiêm Đông tìm giúp, dù sao thầy Tôn cũng được xem là cao thủ hacker trường mình, nhất định có thể tìm ra người đó." Nói xong cô một tay chống nạnh nhìn Phó Xuân Xuân: "Đều tại cậu, khi nãy thầy
mang đồ ăn đến cũng không gọi mình, mình lại không có số di động của
thầy, cậu nói mình nên làm thế nào đây? Con bé Chu Mông Mông chết tiệt
kia cũng không liên lạc được."
Nghe cô bạn oán giận nói, Phó Xuân Xuân sắc mặt khó coi: "Không phải cậu đang tắm à? Chẳng lẽ cậu muốn lõa thể đi gặp Tôn Nghiêm Đông?" Nghĩ lại vừa rồi cô xuống lầu đổ rác tình
cờ gặp Tôn Nghiêm Đông không khỏi xấu hổ, lúc đó cô thật hy vọng Mạnh
Hiểu Diêu có thể lõa thể chạy ra. Đáng tiếc, đó cũng là trong lòng cô
nghĩ vậy mà thôi.
"Thật là, chẳng lẽ cậu không làm thầy ấy chờ
mình mặc quần áo xong rồi đi xuống được à?" Mạnh Hiểu Diêu thật sự bị
Phó Xuân Xuân làm cho tức chết, cái con bé này chỉ cần thấy Tôn Nghiêm
Đông là ngốc hết chỗ nói.
"Bây giờ mới mười giờ, ký túc xá giảng viên còn chưa đóng cửa đâu."
Mạnh Hiểu Diêu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn người con gái đeo kính đen ngồi
trên giường ngay cả tầm mắt cũng không rời trang sách, đây là Đào Vàng
Ngọc cùng phòng với các cô, thủ khoa khoa tự nhiên tỉnh F. Bởi vì cô ấy
thường im lặng vùi đầu vào học nên bọn cô không chú ý lắm. Nhưng chỉ cần cô ấy mở miệng đều khiến cho mọi người bất ngờ.
Cũng giống như
hiện tại do Phó Xuân Xuân mà Mạnh Hiểu Diêu không gặp được Tôn Nghiêm
Đông mà cãi nhau, nên Vàng Ngọc thấy tốt nhất nên nhắc nhở: "Nói thẳng
ra là các cậu có thể sang ký túc xá giảng viên tìm Tôn Nghiêm Đông."
Mạnh Hiểu Diêu bừng tỉnh tự gõ đầu mình, kéo Phó Xuân Xuân hét lên: "Bọn
mình giờ phải qua ký túc xá giảng viên tìm Tôn đại hiệp đây!"
"..." Phó Xuân Xuân vốn không muốn đi nhưng cũng không biết ma xui quỷ khiến
thế nào đã bị Mạnh Hiểu Diêu kéo đến phía dưới ký túc xá giảng viên.
Ký túc xá giảng viên không có quản lý nghiêm ngặt giống ký túc xá nữ sinh, tuy rằng cũng có bảo vệ giữ cửa nhưng chỉ thông báo cho người ta một
tiếng là có thể lên lầu tìm người.
Nghe bảo vệ nói thầy Tôn ở
phòng 303, hai người leo đến tầng 3 thấy hành lang trống trải yên tĩnh,
so với sự nhốn nháo ồn ào ở ký túc xá nữ sinh lúc này thì hoàn toàn khác biệt.
Đứng trước cửa phòng 303, Mạnh Hiểu Diêu đang định nâng
tay gõ cửa lại nhìn qua Phó Xuân Xuân bên cạnh, do dự hỏi: "Tôn đại hiệp sẽ không ngủ lúc này nhỉ?"
Phó Xuân Xuân không nói lời nào, phải biết rằng cô so với Hiểu Diêu còn hồi hộp hơn.
Mạnh Hiểu Diêu hít sâu một hơi, dù sao đêm khuya tìm người khác giới không
thân cũng chẳng quen nhờ vả, cho dù là công hay tư đều ảnh hưởng không
tốt. Nhưng cô không thể kiên nhẫn đợi thêm được nữa, chuyện này nếu hôm
nay không giải quyết có lẽ buổi tối cô cũng khỏi cần ngủ.
Trong lúc Mạnh Hiểu Diêu đang cân nhắc thì Phó Xuân Xuân đã tiến lên gõ cửa.
Nghe bên trong truyền ra tiếng bước chân, cửa vừa mở ra bỗng khiến ba người trong ngoài đều choáng váng.
Mạnh Hiểu Diêu nhìn người bên trong chỉ quấn một tấm vải bông phía dưới,
phía trên xích lõa, mái tóc đen ẩm ướt đẹp trai quyến rũ, nuốt nước
miếng nói: "Thầy Tôn ... thầy cũng thật gợi cảm!"
Mà Phó Xuân Xuân bên cạnh Mạnh Hiểu Diêu đã sớm hóa đá.
Tôn Nghiêm Đông xấu hổ ho nhẹ, xoay người đi vào: "Thầy đi mặc quần áo."
Cửa vẫn mở, các cô nhìn vào trong phòng thấy Tôn Nghiêm Đông vội vàng tìm
quần áo, Mạnh Hiểu Diêu cố ý dùng bả vai huých nhẹ vào Phó Xuân Xuân,
nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy không, có cơ bụng sáu múi!"
"..." Phó
Xuân Xuân còn chưa nhìn thấy cơ bụng được nữa là chứ đừng nói đếm được
mấy múi, bây giờ cô đang hồi hộp đến chết đây này.
Mạnh Hiểu Diêu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, cười nói: "Cũng không phải là ăn đậu hủ của cậu, cậu thẹn cái gì nha?"
"Cậu có phiền hay không!" Phó Xuân Xuân tức giận nhéo eo cô bạn. Trong lúc
hai người đang nháo qua nháo về Tôn Nghiêm Đông đã thay quần áo xong, đi ra nói: "Khi nãy thầy tưởng bạn cùng phòng về, ngại quá. Các em tìm
thầy có chuyện gì sao?"
Nhất thời hai người vội vàng thu tay,
Mạnh Hiểu Diêu cười gượng nói: "Thầy Tôn, thầy có thể giúp em và Mông
Mông một việc được không?"
Tôn Nghiêm Đông kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì?" Phó Xuân Xuân vừa vặn thấy khi nghe thấy tên của Mông Mông trong
mắt Tôn Nghiêm Đông hiện lên tia cảm xúc.
Mạnh Hiểu Diêu cau mày
nói: "Chính là bài post kia, thầy là chủ nhiệm chắc thầy đã đọc rồi chứ
ạ? Em và Mông Mông rõ ràng là bị vu oan nên muốn nhờ thầy giúp bọn em
tìm ra người đã đăng bài viết đó, chúng em sẽ cùng tên đó đối chất nói
cho ra nhẽ!" Sở dĩ cô có thể khẳng định Chu Mông Mông bị oan uổng là bởi vì cô tin Mông Mông không phải người như vậy.
Tôn Nghiêm Đông thoáng suy nghĩ, nghiêng người nói: "Các em vào phòng đi."
Nghe lời này Mạnh Hiểu Diêu đoán Tôn Nghiêm Đông đã ngầm đồng ý, vội vàng kéo Phó Xuân Xuân đi vào.
Mạnh Hiểu Diêu và Phó Xuân Xuân đều là lần đầu tiên đến ký túc xá giảng viên nên không thể tránh khỏi sự tò mò, nhìn trái nhìn phải, tuy rằng phòng
không lớn nhưng rất sạch sẽ. Loại phòng dành cho hai người, hơn nữa tủ
lạnh, máy giặt, điều hòa... Đầy đủ mọi thứ. Đãi ngộ này so với bọn cô
tốt hơn rất nhiều.
Vào sau Tôn Nghiêm Đông đưa cho các cô mỗi
người một cốc nước lọc: "Nơi này không có trà và đồ uống, các em uống
tạm nước lọc vậy."
"Không sao ạ, chúng em không ngại." Mạnh Hiểu
Diêu cười nói nghiêng đầu nhìn Phó Xuân Xuân bên cạnh, thấy cô nhìn cốc
nước trong tay đến sững người liền hỏi: "Thầy Tôn, thầy ngủ bên nào của
giường ạ?"
Tôn Nghiêm Đông vốn ngồi trên ghế khởi động máy tính,
thấy cô đột nhiên hỏi như vậy không khỏi sợ run một chút mới trả lời: "Ở bên trái giường."
Mạnh Hiểu Diêu âm thầm huých nhẹ Phó Xuân Xuân đang ngẩn người, Phó Xuân Xuân dường như không biết vừa rồi cô bạn hỏi
cái gì, mơ màng thuận miệng nói: "Thật sạch sẽ."
"Phốc!" Mạnh Hiểu Diêu suýt nữa phun hết ngụm nước mới uống vào. Tôn Nghiêm Đông chỉ mỉm cười.
Sau đó hai người chăm chú nhìn cao thủ hacker làm việc, các ngón tay bay
nhảy gõ lên bàn phím máy tính đến xuất thần. Chợt nghe một tiếng ‘tinh’
vang lên, Mạnh Hiểu Diêu giật mình hỏi: "Thế nào rồi ạ?"
Tôn
Nghiêm Đông tầm mắt không rời màn hình, giọng nói mang theo một tia
không thể tin được: "Đã có người nhanh hơn chúng ta một bước, xóa sạch
bài post rồi!"
"Dạ? ! Vậy thầy có điều tra ra là ai làm không ạ?" Tôn Nghiêm Đông cau mày, lại gõ gõ bàn phím nói: "Không được, người đó
đã cài virus thầy phá không được, mọi chứng cớ trước đó đã bị hủy rồi."