Nghe giọng nói của
Tôn Nghiêm Đông, Chu Mông Mông lúc này mới bàng hoàng tỉnh lại, cả người cứng đờ đang định xoay người lặng lẽ rời đi thì Tề Xuyên đứng bên ngoài hành lang đã đi tới.
Chu Mông Mông thấy tai họa sắp đến không
khỏi lo sợ, cũng không đợi cô nghĩ ra đối sách ứng phó thì Tề Xuyên đã
đứng trước mặt cô hỏi: "Hai người tới đây ăn cơm?"
Lời này của
anh không mặn không nhạt, ở trong tai người khác chẳng qua là chào hỏi
đơn giản nhưng lại khiến da đầu Mông Mông run lên bần bật.
Bấy
giờ Tôn Nghiêm Đông mới từ phía sau Chu Mông Mông đi ra, thu lại sự lúng túng vừa rồi, lịch sự đáp lại Tề Xuyên: "Đúng vậy, Tề giáo sư cũng đến
đây ăn cơm sao?"
Tề Xuyên nhìn Chu Mông Mông cúi đầu không nói gì cách đó hai bước, thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Dường như theo giọng nói vang lên của anh không khí xung quanh cũng có sự
thay đổi nho nhỏ khó diễn tả. Trong tòa nhà tiếng nói cười ồn ào khiến
Chu Mông Mông cảm thấy càng xấu hổ.
Ba người nhất thời không biết nói gì đột nhiên có người ở phía sau gọi Tề Xuyên, Chu Mông Mông giật
mình. Tề Xuyên bất động thần sắc nhìn người phía sau nói: "Tôi và bạn có hẹn nên vào trước đây, hai ngươi cứ từ từ ăn đi." Nói xong cũng không
quay sang nhìn Chu Mông Mông một cái đã lướt qua sát bên cạnh cô rồi
bước vào.
Trong khi Chu Mông Mông bị anh giả lơ mà thất thần thì
Tôn Nghiêm Đông đã kéo cô ngồi vào ghế, nhìn người phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên mà cô chẳng muốn ăn.
Từ lúc cô tức giận đòi rời khỏi
đây thì Tôn Nghiêm Đông cũng không nói thêm gì nữa. Bữa ăn này cũng trầm xuống, năm sáu món ăn trên bàn hầu như không ai đụng đũa. Ăn xong Tôn
Nghiêm Đông nhờ phục vụ gói lại để Chu Mông Mông mang về ký túc xá cùng
ăn với mấy đứa bạn.
Sau khi hai người ra Mãn Tiên Lâu vốn muốn bắt xe về trường học nhưng đợi 10 phút cũng không gặp một xe taxi nào đi qua.
Tôn Nghiêm Đông nhìn sang Chu Mông Mông lơ đãng bên cạnh, do dự một lúc rồi hỏi: "Vì chuyện khi nãy nên giận sao?"
Chu Mông Mông còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chợt nghe Tôn
Nghiêm Đông bên cạnh hỏi mới hoàn hồn: "Dạ không, không có."
"Vậy sao mặt buồn thiu thế kia?" Tôn Nghiêm Đông cười khổ: "Kỳ thật khi nãy
anh có chút nóng giận nhưng thân là giáo viên chủ nhiệm của em, anh cần
phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện."
Chu Mông Mông luôn cảm thấy Tôn Nghiêm Đông hôm nay có chút kỳ lạ, bây giờ lại nghe anh nói như thế thì cũng không biết nên nói cái gì.
Tôn Nghiêm Đông thấy cô không
nói lời nào, khẽ thở dài: "Mông Mông, anh hiểu em, cũng hy vọng em vì em và những người bên cạnh mình mà suy nghĩ cẩn thận. Tối nay trở về em
lên xem bài viết trên diễn đàn đi, có gì búc xúc gì thì nói với anh."
Lại là bài viết? Rốt cuộc là bài viết nói gì khiến cho Tôn Nghiêm Đông nhắc hoài như vậy. Chu Mông Mông nhớ lại vẻ mặt khi nãy của anh lúc gặp Tề
Xuyên, hình như không có gì bất thường. Nếu như bài viết và Tề Xuyên có
liên quan thì chắc anh sẽ không phản ứng như thế, phải không?
Chu Mông Mông nghi hoặc nghĩ, vài phút sau có một chiếc xe cayenne màu đen
lướt qua bọn họ, sau đó lùi lại dừng trước mặt hai người.
Hai
người thấy xe bỗng dưng dừng lại đều có chút ngạc nhiên, cho đến khi
kính xe từ từ hạ xuống lộ ra khuôn mặt tuấn tú nho nhã trước mắt khiến
Chu Mông Mông sững sờ. Bất giác định gọi tên anh nhưng lại nhớ còn có
Tôn Nghiêm Đông đang ở bên cạnh nên cô đành nuốt vào.
Lúc này Tề Xuyên ở trong xe nhìn hai người hỏi: "Muốn đi đâu?"
"À, chúng tôi chuẩn bị về trường." Tôn Nghiêm Đông trả lời.
Tề Xuyên nhìn Chu Mông Mông bên ngoài xe nói: "Lên đi, tôi tiện đường."
Lại nói nếu Tôn Nghiêm Đông mà biết khi nãy ‘Chú iu” gọi điện cho cô chính
là Tề Xuyên thì không biết còn muốn lên xe anh ngồi không? Chu Mông Mông đoán rằng chắc chắn sẽ không. Bởi vì hiện tại ba người đang ngồi chung
một chiếc xe mà chỉ có một mình cô âm thầm rối rắm. Còn Tôn Nghiêm Đông
cùng Tề Xuyên lại bàn luận sôi nổi về luận án tốt nghiệp.
Chu
Mông Mông ngồi ở ghế sau nhìn hai người đàn ông đang thảo luận luận văn
có tên ‘Căn cứ vào hình ảnh CUDA để khảo sát và tính toán phương pháp
nghiên cứu’, bởi vì cô không hiểu nên cũng lười nghe, dựa vào lưng ghế
sau rộng rãi bỗng cảm thấy khi nãy mình cứ như một đứa ngốc.
Mãn
Tiên Lâu cách trường chỉ mất 15 phút đi xe, mới đó đã đến nơi nhưng Chu
Mông Mông lại thấy giống như trôi qua cả nửa đời người, quá khó khăn.
Tôn Nghiêm Đông nói cảm ơn Tề Xuyên rồi xuống xe. Lúc này Chu Mông Mông
đang định xuống xe theo Tôn Nghiêm Đông thì điện thoại trong túi bỗng
nhiên vang lên. Cô giật mình, khóe mắt bất giác thấy một cặp mắt đang
nhìn mình trong gương chiếu hậu.
Chu Mông Mông hạ mắt quay đầu
nhìn Tôn Nghiêm Đông đang chờ cô cách đó không xa: "Anh Nghiêm Đông, vừa rồi anh cả em gửi tin nhắn bảo em qua bên anh ấy một lát, có lẽ hôm nay em không về trường được, anh cứ vào trước đi."
"Bây giờ đã hơn
chín giờ rồi, hay là để anh đưa em qua?" Tôn Nghiêm Đông đang định đi
tới thì Chu Mông Mông đã quay sang hỏi Tề Xuyên: "Tề giáo sư, thầy có
thể chở em đến đó không ạ?"
"Được." Tề Xuyên vừa đồng ý thì Chu
Mông Mông liền chui vào ghế phụ, nhìn Tôn Nghiêm Đông bên ngoài xe nói:
"Anh nhớ giúp em xin dì bảo vệ ký túc xá với nhé."
"Mông Mông..." Tôn Nghiêm Đông còn chưa kịp nói hết câu thì chiếc xe đã phóng đi. Ngẩn ngơ một giây đã thấy đuôi xe sáng đỏ biến mất ở góc đường, đột nhiên
anh có cảm giác quen quen.
**
Đèn đường mờ ảo trước mắt
từng cái từng cái một nhanh chóng rẽ qua hai bên, xuyên qua tấm kính
thủy tinh chiếu vào hai người vẫn đang trầm mặc trong xe.
20 phút sau xe băng qua một khu vườn lớn tiến vào một khu biệt thự, dừng lại
trước một tòa nhà to màu trắng, Tề Xuyên cũng không nhìn Chu Mông Mông
liền bước xuống xe.
Chu Mông Mông ngồi trên xe nhìn theo bóng Tề Xuyên, cắn răng quyết định xuống theo.
Khu biệt thự này Tề Xuyên đã mua trước đó, bởi vì sau khi quyết định kết
hôn với Mông Mông anh đã nghĩ sớm muộn gì cũng về nước sống nên anh nhờ
luật sư riêng tìm mua một ngôi nhà ở nơi thoáng mát cùng phong cảnh đèm
đẹp là được, để khi hai vợ chồng về nước còn có nơi mà ở. Nhưng mà hiện
tại xem ra sau khi hai người về nước thì ngôi nhà này vẫn trống không.
Cửa ở đây được trang bị bảo mật bằng mật khẩu và vân tay, trước đó đã thiết lập mật khẩu là ngày sinh nhật Chu Mông Mông, còn vân tay thì chỉ cần
nhận dạng vân tay ngón giáp út của một trong hai người là được.
Mở cửa bước vào Tề Xuyên liền bật đèn trong phòng, Chu Mông Mông ở phía
sau cũng không để ý đến thiết kế bên trong, chỉ đứng ở cửa kéo vạt áo Tề Xuyên.
"Chú..."
Tề Xuyên không lên tiếng, từ tủ giày lấy
ra một đôi dép đi trong nhà hình heo con màu hồng rồi ngồi xuống giúp cô thay dép. Cô cúi đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng đang đổi dép cho
mình, trong lòng bứt rứt khó chịu, loại cảm giác bị thờ lơ này khiến cô
cảm thấy so với hai người ầm ỹ một trận còn thoải mái hơn.
Nháy
mắt Chu Mông Mông cảm thấy chóp mũi mình cay cay, rồi nước mắt tí tách
rơi xuống, cũng không quản Tề Xuyên nghĩ gì trong lòng liền khom người
ôm lấy anh.
Động tác Tề Xuyên thoáng dừng một chút, sau đó thở dài nói: "Tiểu Mông, em buông anh ra trước."
Chu Mông Mông ra sức lắc đầu, gắt gao ôm chặt gáy anh không buông. Tề Xuyên nhất thời bất đắc dĩ, đứng dậy ôm cô đi thẳng vào nhà.