Bên ngoài cửa sổ thủy tinh mưa phùn trắng xóa. Vốn buổi sáng trời cao trong xanh nhưng nay đã bị một tầng mây mù che khuất, tựa như tâm trạng Chu Diễm lúc này. Tuy
mặt ngoài anh trông rất bình tĩnh, nhưng lồng ngực đã bắt đầu phập
phồng. Cho dù là ai khi đã quên đi mối tình đầu say đắm cay đắng vốn
khắc sâu trong lòng, đột nhiên gặp lại đối phương đều sẽ như vậy. Bởi vì Chu Diễm không phải thần, không thể vô dục vô cầu, anh cũng có trái tim biết rung động.
*vô dục vô cầu: không ham muốn không có nhu cầu
Nhìn người con gái càng ngày càng xinh đẹp, Chu Diễm cố gắng kiềm chế ngọn
lửa trong lòng đột nhiên lại nảy sinh một lần nữa. Anh có thể khắc chế
cảm xúc biểu hiện trên khuôn mặt, như Chu Miểu từng nói, anh và ông nội
giống nhau đều là loại người thích sĩ diện tự rước khổ vào thân. Dĩ
nhiên, anh cảm thấy phải chịu nỗi khổ này quả xứng đáng, mẹ nó tất cả
đều do anh tự tìm.
Sam Tuyết cầm ly trà sữa nóng, tựa như cố ý
lảnh tránh ánh mắt Chu Diễm, cô nghiêng nhìn cô bé cách đó không xa,
ngồi xổm dưới đất nghịch xe hơi đồ chơi, giống như vô tình kể chuyện:
"Anh xem Đóa Đóa kìa, từ nhỏ con bé đã thích chơi đồ chơi con trai, cũng không biết lớn lên tính cách có giống con trai không nữa. Nhưng mà như
vậy cũng tốt, con gái đĩnh đạc trưởng thành sẽ không dễ bị bắt nạt."
Cô nói xong dùng tay lắc lắc quả Pearl trong ly, sau đó cắn ống hút, mỉm
cười. Bỗng Chu Diễm tựa như lại thấy cô gái từng ngồi bên cạnh anh, cười hồn nhiên rực rỡ. Cô vẫn giống như trong trí nhớ anh, thích ăn quả
Pearl trong trà sữa rồi mới uống, cho nên khi đang nói chuyện cô thường
lắc cho quả Pearl tụ lại một chỗ, sau đó dùng ống hút hút một đám cho
vào miệng ăn.
Nhớ một lần Chu Diễm cố ý hỏi cô ‘ăn quả Pearl có
ngon không?’. Cô liền cười đưa ly trà sữa ra trước mặt anh, nói: "Cho
phép anh hút một ngụm, nếm thử xem ngon không." Cô biết anh không thích
uống đồ ngọt nên cố ý chọc anh.
Thật ra mục đích Chu Diễm lúc ấy
không ở quả Pearl trong ly trà sữa. Anh nhìn cô đang nhai nói: "Quả
Pearl đều bị em ăn, anh còn ăn cái rắm à!"
"Vậy anh mua ly khác
đi!" Cô trừng mắt vươn tay đem ly về, bỗng Chu Diễm nắm cổ tay mảnh
khảnh kéo cô vào lòng, hôn lên miệng cô.
Sau đó Sam Tuyết liền
nhận định anh là người quá ghê tởm, mua ly mới không mua lại còn ăn
miệng cô. Lúc ấy Chu Diễm cười đến tà khí, thậm chí không ngại ánh mắt
bài xích của cô, gấp bội ghê tởm nói: "Là em nói, hương vị cũng không
tệ."
Cũng bởi chuyện này mà hai ngày sau Sam Tuyết không thèm để ý tới anh. Dù sao đều đã là chuyện rất lâu trước đây, bây giờ Chu Diễm
nhớ lại tựa như mới ngày hôm qua, hình ảnh mơ hồ đột nhiên trở nên rõ
ràng khiến cho lòng anh thật phiền muộn.
Trong lúc Chu Diễm nghe
Sam Tuyết nói chuyện, có khi anh phối hợp gật đầu hoặc là ừ một tiếng,
nhưng không biết phải nói gì. Bao nhiêu lời muốn nói tựa như vỡ nát
trong bụng trở thành một làn khói, không hiểu sao hoàn toàn tan biến.
Hai người cứ ngồi như vậy tầm 15 phút. Bấy giờ Sam Tuyết mới đột nhiên nhận thấy đều mình cô kể chuyện bản thân, do dự ngẩng đầu nhìn Chu Diễm, đôi mắt sáng có chút dao động hỏi: "Em toàn kể chuyện của mình, quên hỏi
anh, mấy năm qua anh sống thế nào?"
Câu "Sống thế nào" này bao
gồm rất nhiều hàm ý, trong đó có công việc, kết hôn, sinh con, vân vân.
Đương nhiên Chu Diễm biết, cũng hiểu cô muốn hỏi cái gì.
"Cũng
không tệ lắm, tốt nghiệp đại học thì đi làm lính cho tới bây giờ. Đợt
này nghỉ đông nên bọn anh được lãnh đạo cho về nhà, ngày mai phải trở
về." Chu Diễm cười nhạt trả lời.
Sam Tuyết cắn môi, như hiểu ra
mỉm cười. Bởi vậy đề tài lại dừng nửa phút. Cho đến khi di động Chu Diễm vang lên, cô mới giật mình.
Cúi đầu nhìn màn hình di động, thần
sắc Chu Diễm có chút khác thường nhìn sang Sam Tuyết nói: "Anh còn có
việc phải đi trước, lần sau nếu có cơ hội thì cùng nhau ăn một bữa cơm." Nói xong anh tắt điện thoại, đứng dậy.
"Chu Diễm..." Gần 20 phút, cô mới gọi ra tên của anh, tựa như muốn nói lại thôi.
Chu Diễm nghiêng đầu, nhìn sang cô gái từng khiến anh cam tâm tự nguyện
vượt qua núi cao biển lửa, khẽ cong miệng, giống như trở lại thành cậu
thiếu niên mười năm trước, tà khí cười nói: "Còn có chuyện gì sao?"
Sam Tuyết cúi đầu, nhìn hai tay quấn chặt nhau, cắn môi nói: "Anh không cho em số điện thoại, về sau phải liên lạc như thế nào?"
Nghe cô nói, Chu Diễm dừng một chút, từ túi quần lấy ra một tấm danh thiếp bên ngoài được khảm bạc, đưa ra trước mặt Sam Tuyết.
Cô giơ hai tay tiếp nhận, nhưng khi nhìn tên trên tấm thẻ bỗng nhiên ngẩn
người, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Chu Diễm: "Đây... Không phải của anh."
"Là của Tống Huyền, ở bộ đội không tiện dùng di động, nếu em muốn tìm anh
cứ gọi đến số này, anh ấy sẽ nhắn lại với anh." Chu Diễm đút hai tay vào túi quần đáp.
Sam Tuyết nhìn danh thiếp trong tay, rũ mắt, không biết suy nghĩ cái gì. Đóa Đóa vẫn đang ngồi chơi thấy mẹ và chú đều
đứng lên, cũng vội vàng cầm ô tô nhỏ chạy tới, ngẩng đầu nhỏ nhắn nhìn
Chu Diễm, cao giọng hỏi: "Chú, chú phải đi rồi ạ?"
Kỳ thật tính
cách Đóa Đóa khá hướng nội, bình thường sẽ không đến gần người lạ. Nhưng cô bé lại đặc biệt có hảo cảm với Chu Diễm, một chút cũng không trốn
tránh, hay lảng tránh, thoải mái công khai sự yêu mến.
Chu Diễm
rút một tay ra xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại, khom người nhìn cô bé cười
nói: "Đúng vậy, lần sau chú sẽ mời Đóa Đóa đi ăn thỏa thích, được chứ?"
Trẻ em bình thường có đồ ăn ngon đều đặc biệt mong đợi, Đóa Đóa cũng như
vậy, cô bé gật đầu liên tục, mở to đôi mắt rất giống mẹ, vẫy tay nói:
"Vâng ạ! Tạm biệt chú!"
"Tạm biệt." Anh thu tay về, thoáng nhìn qua Sam Tuyết rồi xoay người đi ra khỏi cửa.
Sắc mặt Sam Tuyết nhợt nhạt, dắt Đóa Đóa đi nhanh theo anh đến cửa, ở phía sau anh hô to: "Chu Diễm, đi đường cẩn thận!"
Mưa lâm thâm làm ướt mái tóc ngắn Chu Diễm, xa xa nhìn lại giống như toàn
thân anh được bao phủ một tầng sương mù, nhìn không rõ. Anh đưa lưng về
phía Sam Tuyết vẫy tay tạm biệt, rồi cứ như vậy rời đi.
Giờ đây
Sam Tuyết nhìn Chu Diễm dần biến mất trên con đường, trái tim đau nhói.
Khi nãy thật ra đó không phải những lời trong lòng cô muốn nói, cô vốn
muốn nói cho anh: "Chu Diễm, năm đó là em có lỗi với anh, em xin lỗi."
Đóa Đóa thấy mẹ đứng ở cửa bất động, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn
nhìn mẹ, bỗng thấy dưới cằm mẹ rơi mấy giọt nước liền nhíu đôi mày nhỏ
hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại khóc? Mẹ không nỡ để chú đi ạ?"
Sam Tuyết và chồng cũ đã ly hôn nửa năm, cô không bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể
gặp được người con trai đã chế ngự trái tim mình mười mấy năm lại xuất
hiện trước trước mắt mình. Có lẽ, đây là ông trời cố ý an bài cuộc gặp
gỡ bất ngờ này.
Chu Diễm lên xe, một tay phẩy phẩy nước mưa trên đầu, một tay cầm di động gọi lại dãy số vừa nãy.
Điện thoại vang rất lâu mới có người nhận.
"Anh hai, em bị ông nội nhốt ở nhà rồi! Anh đi tìm chú ấy đừng cho chú ấy
đền đây, ông nội bây giờ đang rất tức giận, không biết có hay không..."
Nghe giọng Chu Mông Mông khàn khàn nức nở khóc, da đầu Chu Diễm tê rần, ý
nghĩ duy nhất trong đầu lúc này là mọi chuyện đã bị lộ. Anh cắn răng
hỏi: "Tề Xuyên hiện tại ở đâu?"
"Em không biết... Em vừa rồi gọi
điện nhưng chú ấy không nhận, chắc chắn anh cả đã liên lạc với chú ấy!
Làm sao bây giờ hả anh?" Chu Mông Mông đang vô cùng lo lắng nên nhất
thời đầu óc trống rỗng, bị Chu Kiến Nghiệp khóa trong phòng, ngay cả một biện pháp thoát ra cũng không có.
Ánh mắt Chu Diễm thâm trầm,
nói: "Mông Mông, em đừng vội. Bây giờ anh đi ra cổng chặn anh ta, lúc
này không thể hành động theo cảm xúc, em trước cứ thuận theo ông nội,
ông hỏi cái gì thì em cứ trả lời cái đó."
"Anh hai..."
"Được rồi, em cứ yên tâm ở trong nhà, anh tìm được Tề Xuyên sẽ gọi điện thoại cho em, đừng lo lắng."
Trấn an Chu Mông Mông xong Chu Diễm mới tắt di động, lái xe đến thẳng cổng quân khu.
Vừa khéo, mới dừng xe trước cổng anh liền thấy một chiếc cayenne màu đen
đang muốn đi vào bên trong. Chu Diễm vội vàng xuống xe, đứng trước xe
ngăn cản đường đi của nó.
Người trên xe vốn đang sốt ruột đột
nhiên có người xuất hiện chắn đường, mày kiếm nhíu lại. Chu Diễm đi đến
gõ cửa, lạnh lùng nói: "Xuống xe, tôi có việc muốn nói cho anh."
Cửa kính xe tụt xuống, ngồi trong xe quả nhiên là Tề Xuyên, anh lạnh nhạt
nói với Chu Diễm: "Chu đội, nếu ông nội bảo cậu ở đây chờ tôi thì tôi
không còn lời nào để nói. Nhưng nếu đây là theo cảm tính của Tiểu Mông,
tôi cảm thấy không cần thiết."
"Tề Xuyên, não anh toàn chứa phân
heo à? Anh con mẹ nó không nhìn xem hiện tại là lúc nào, vào có tác dụng sao? Anh có hiểu ông nội nhà chúng tôi không? Có biết nói sao để ứng
phó không? Không biết thì đừng có mà điếc không sợ súng! Ngay cả Mông
Mông còn hiểu rõ hơn anh, một khi ông già đã tức giận, mặc kệ anh làm
cái gì, nói cái gì ông cũng không thèm nghe!"
Bị Chu Diễm mắng
như vậy, đôi mày Tề Xuyên nhíu lại càng chặt. Từ trước tới nay đây là
vẫn lần đầu tiên anh bị người khác mắng như vậy... Mắng té tát vào mặt.
Hiển nhiên Chu Diễm cũng không phải là người nhã nhặn gì, ở bộ đội thường
xuyên như thế. Cho nên thái độ trước kia của anh đối với Tề Xuyên cũng
coi như không tồi rồi, tuy rằng có chút bạo lực.
Tựa như bị mắng
cũng khiến Tề Xuyên thanh tỉnh vài phần. Đương nhiên, anh sẽ không cảm
ơn Chu Diễm, ngược lại cười lạnh đáp lễ hỏi: "Vậy là cậu muốn tôi ngồi
chờ chết? Hay là, cậu đã có kế hoạch tốt hơn?"
Chu Diễm biết Tề Xuyên không phải là người dễ chọc, hừ lạnh nói: "Anh cảm thấy vì vết xe đổ, lý do này đã đủ chưa?"
**
Trong phòng ngủ, Chu Mông Mông rốt cuộc cũng đợi được điện thoại của Chu
Diễm. Cũng đúng lúc này cửa phòng ngủ ‘két’ một tiếng đột nhiên được mở
ra, cô giật mình, ngồi trên giường nhìn Chu Miểu đang đứng ở cửa.
Khuôn mặt anh ủ rũ, nhìn Chu Mông Mông thở dài nói: "Em ra ngoài đi, ông nội cho gọi em."
Chu Mông Mông cắn răng đi theo Chu Miễm ra ngoài. Lúc này, ông nội và ba cô đều xụ mặt ngồi trên sô pha phòng khách, bây giờ ngoài anh hai bên
ngoài, tất cả đều có mặt trong nhà.
Cô biết cô phạm lỗi nặng, cô
cũng không nghĩ họ sẽ nhanh chóng tha thứ cho cô. Vì thế cô cúi đầu quỳ
trước mặt hai người nói: "Ông nội, ba, là cháu tự mình làm, không liên
quan đến chú ấy, muốn phạt thì hãy phạt một mình cháu thôi."
"Phạt cháu? Hay nhỉ! Một cô gái mới lớn mà nháy mắt sẽ làm mẹ? Ông phạt cháu, vậy ai phạt ông? Là ông không biết cách dạy cháu, là ông có mắt không
tròng!" Sắc mặt Chu Kiến Nghiệp đen xì, tức giận đến mức đập mạnh vào
tay dựa sô pha bên cạnh.
Chu Miểu thấy em gái quỳ xuống, sắc mặt có chút rối rắm.
Lại nói Chu Bồi Sinh luôn bình tĩnh nhất, giờ cũng bất lực. Ông nhìn đứa
con gái từ nhỏ ông đã nâng niu che chở trong lòng bàn tay, thở dài, sau
đó đau lòng nói: "Mông Mông, chuyện của anh hai con, vẫn chưa đủ để con
rút ra bài học sao? Sao lại..."
"Ba, anh hai và chị Sam Tuyết đều yêu nhau, con và chú ấy cũng giống vậy, vì sao mọi người không thể dùng thái độ khoan dung đối xử với chúng con?" Chu Mông Mông phủ định hoàn
toàn lời nói của Chu Bồi Sinh, phản bác nói.
Chu Kiến Nghiệp tựa
như nghe được chuyện đùa quái lạ, bật cười, sau đó nghiêm mặt lạnh lùng
chỉ ra bên ngoài cửa sổ quát: "Nếu cháu đã nhắc lại chuyện của Chu Diễm
năm đó, được! Con bé xấu xa, bây giờ ông nói rõ cho cháu, Chu Diễm năm
đó bị người khác úp thùng phân lên đầu cũng không biết, còn khăng khăng
cảm thấy người ta tốt tận trời đấy! Cháu có biết năm đó vì thằng đó,
ông..."