Nằm viện rất nhàm chán, xem tivi toàn phim cười hì hì khiến Chu Mông Mông càng cảm thấy buồn ngủ hơn.
Cô nghiêng đầu nhìn chiếc ghế không bên cạnh, khẽ thở dài, trượt xuống
giường, lôi chăn trùm kín mặt mình. Không lâu sau, cô chuẩn bị ngủ bỗng
cảm thấy trên mặt lành lạnh, chăn bị một người nào đó kéo xuống.
Sau đó nghe thấy một giọng nam dịu dàng nói: "Trùm chăn ngủ sẽ rất khó thở."
Chu Mông Mông mở to mắt, nhìn người đàn ông anh tuấn dưới ánh đèn, nhíu
mày. Cô nhếch môi cười nói: "Có điện, sáng quá em ngủ không được."
"Vậy sao không tắt đèn?" Tề Xuyên vươn tay nhét góc chăn vào người cô, hỏi.
Cô nhìn rõ trong mắt anh có tia sủng nịch, trong lòng hơi chua xót nhưng
vẫn cố duy trì tươi cười nói với anh: "Còn không phải em sợ anh đi vào
lại không nhìn thấy? Buổi tối anh đừng ngủ ở sô pha nữa, ngủ cùng em ở
trên giường đi."
Lời của cô khiến ánh mắt Tề Xuyên nhìn cô trầm
xuống, nháy mắt tựa như chuyển đổi qua rất nhiều loại cung bậc cảm xúc,
cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Anh vuốt mái tóc mềm mại, khóe miệng
giật giật, không nói gì nhiều, chỉ thản nhiên đáp: "Ừ."
Tề Xuyên
cởi áo khoác, giơ tay ấn mở thành giường, nằm xuống chỗ Chu Mông Mông cố ý di chuyển thân mình để chừa một khoảng trống cho anh, anh vòng tay
qua ôm Chu Mông Mông chợt nghe cô nói: "Anh cũng đắp chăn đi, đừng để bị cảm lạnh."
Trong bóng tối có một cánh tay mảnh khảnh kéo chăn
đắp lên người anh, sau đó ôm thắt lưng anh từ từ nhích lại gần. Vài sợi
tóc rũ xuống má anh, thoang thoảng mà thơm ngát. Nhất thời tựa như quay
về mỗi đêm khi hai người vẫn chưa cãi nhau, anh ôm cô ngủ.
Không
biết từ lúc nào, Tề Xuyên vốn có thói quen ngủ một mình bắt đầu quyến
luyến vô hạn độ ấm được ai đó dán lên ngực. Loại cảm giác này giống như
mảnh đất khô cằn phủ đầy bụi lâu ngày gặp được mưa rơi, khiến cho anh
khó mà từ bỏ, lại khó khống chế muốn ngày càng nhiều.
Mấy năm
trước kia, Tề Xuyên vốn cho rằng tình yêu quá dư thừa không cần thiết.
Nhưng đó là vì anh chưa gặp được người sẵn sàng vì anh giao hết tất cả
tình cảm. Đúng lúc đó, anh may mắn gặp được Tiểu Mông.
Dây thần
kinh chết lặng ngủ quên bị cô đánh thức, bị động, nhưng từng chút từng
chút một kéo anh ra khỏi quỹ đạo cuộc sống cứng ngắc.
Cô từng
nói, không có anh không được. Cũng như lúc này, anh dường như mới tìm ra được ý nghĩ thực sự của cuộc sống. Một người có thể sẽ sống tốt, vô ưu
vô lo. Nhưng không đầy đủ. Đây là lý do vì sao con người lại tồn tại
trên thế giới này.
Trước kia, anh một người cô độc, cảm thấy cuộc sống chính là một mô hình kế hoạch, chỉ cần thực hiện đầy đủ các nghĩa
vụ và trách nhiệm mà thôi. Nhưng nay, anh dần bắt đầu nghi ngờ về nhận
thức lúc đó.
Tề Xuyên ôm cô vào lòng, dém lại chăn rồi hôn lên
trán cô. Nụ hôn này, từ khi cùng cô ngủ cùng một giường đã trở một thói
quen trong cuộc sống anh.
Lúc này Chu Mông Mông cũng tựa lên cổ
anh, hơi thở ấm áp phả lên lồng ngực, tựa như nói mớ, thì thào hỏi:
"Chú, anh có biết câu chuyện “Công chúa và hạt đậu” không?"
Tề Xuyên gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Từng nghe."
"Vậy anh có kết kết thúc của “Công chúa và hạt đậu” không?" Cô giương mắt
nhìn vào đôi mắt thâm trầm gần trong gang tấc, nhỏ giọng hỏi.
Cũng không biết cô có ý gì, Tề Xuyên ôm cô thật chặt nói: "Sao lại hỏi vậy?"
Chu Mông Mông nghiêng đầu tựa vào cổ anh, lẳng lặng nghe nhịp đập trái tim
anh, khóe môi thoáng cong lên cười, đôi mắt đen hiện ra một tia cảm xúc
khác thường: "Tại sao chỉ có công chúa chân chính mới có thể ở cùng một
chỗ với hoàng tử? Em cảm thấy, thực tế hoàng tử chỉ thích thân phận công chúa, chứ không phải thích con người của cô ấy, anh thấy em nói đúng
không?"
"..." Nhất thời đôi tay Tề Xuyên run lên, không biết nên đáp lại như thế nào.
Cô thấy anh không nói nữa, nắm quần áo anh, miết lại tạo thành nếp gấp: "Tựa như anh đối với em."
Tề Xuyên mím môi, vẻ mặt có chút đông cứng nói: "Tiểu Mông, cũng không hẳn như em nghĩ... Anh có để ý đến em." Anh không biết nên hình dung cảm
tình của mình lúc này như thế nào. Đành lặp lại câu trước kia.
Chu Mông Mông di chuyển cánh tay phải tê rần, thoáng trầm mặc. Ngay lúc Tề
Xuyên nghĩ cô đã ngủ bỗng cô nhẹ nhàng cất tiếng, không quan tâm nói:
"Em biết, cho nên em quyết định dính lấy anh cả đời." Nói xong cô ngáp
dài, vỗ vỗ bụng anh: "Anh ngủ đi, mai anh còn phải đi dạy."
Phút
chốc Tề Xuyên cảm thấy Chu Mông Mông dường như thay đổi trở nên trưởng
thành hơn rất nhiều. Giống như diễn viên Broadway mỗi ngày đều nhập vai
diễn thành nhiều người khác, Chu Mông Mông đã diễn, diễn vai một người
vợ tốt hiểu lý lẽ. Từ khi suýt bị mất đứa bé của hai người cho tới nay,
cô giống như bị thiên thần điểm chỉ đột nhiên tỉnh ngộ. Mà cũng chỉ còn
cách đó cô mới có thể lại tin rằng anh yêu thương mình.
Có lẽ, Tề Xuyên không hiểu vì sao cô lại làm như vậy. Nhưng xem ra thứ Chu Mông
Mông muốn không chỉ một mình con người Tề Xuyên, mà là suốt cuộc đời của anh.
Tuy nhiên, bất cứ khi nào hi vọng một cái gì đó thay đổi hoàn toàn, thường sẽ xuất hiện một ngã ba khác.
Sáng hôm sau, Tề Xuyên vừa đi, Chu Mông Mông không có việc gì làm liền mang
một cái áo len mỏng đi dạo xung quanh hoa viên phía sau bệnh viện. Vừa
rảo bước xung quanh hoa viên nhỏ một vòng, đang chuẩn bị ngồi nghỉ trong đình chợt nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ phía sau.
"Chu Mông Mông!"
Chu Mông Mông rùng mình, không dám quay đầu nhìn lại, dựa vào năng lực phản ứng nhanh nhạy của Chu gia bắt đầu bỏ chạy. Nhưng đã muộn, cô vừa nhấc
chân lên bả vai đã bị ghìm xuống.
Cô quay đầu, nhìn ông nội Chu Kiến Nghiệp nét mặt già nua chuẩn bị quát mình: "Con bé này, chạy làm gì? Sao sợ đến thế?"
Khuôn mặt Chu Mông Mông trầm xuống, hắc hắc cười khan vài tiếng rồi gọi: "Ông nội."
Chu Kiến Nghiệp xuất hiện tại bệnh viện tư nhân này để kiểm tra sức khoẻ
định kỳ. Kỳ thật loại này kiểm tra sức khoẻ này ông có thể làm ở bệnh
viện thành phố. Nhưng lãnh đạo bệnh viện thành phố khá thân với con trai ông Chu Bồi Sinh. Mà Chu Kiến Nghiệp cả đời là người trọng sĩ diện, cơ
thể mắc bệnh nặng ông không muốn để cho người thân biết. Hơn nữa...
Ông nhìn bệnh án, nghĩ thầm loại bệnh này làm sao có thể để cho mấy đứa
biết. Sau khi ông nói chuyện xong với bác sĩ, đang chuẩn bị rời đi bỗng
vô tình thấy từ cửa sổ tầng 3 một bóng dáng quen thuộc dưới sân.
Chu Kiến Nghiệp nhìn Chu Mông Mông mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, hừ một tiếng nói: "Nằm viện?"
Thấy ông nội cao giọng cô liền biết ông sắp chuẩn bị giáo huấn, đây là bệnh
cũ lúc trước ở bộ đội ông nội còn lưu lại. Chu Mông Mông không dám nói
dối, vì thế cúi đầu “Dạ”.
Chu Kiến Nghiệp thấy cô áy náy, trong
lòng tuy nghi hoặc nhưng vẫn cố ý không rõ hỏi: "Cháu thành thật khai
báo, có phải gây chuyện gì rồi không?"
"Ông nội, cháu không gây chuyện." Chu Mông Mông bĩu môi, lẩm bẩm trả lời.
Chu Kiến Nghiệp thấy cô không thừa nhận, vỗ tay xuống bàn đá trong đình,
tức giận nói: "Không có việc gì? Không có việc gì mà lại gạt ông nằm
viện! Hừ, chắc chắn cháu và hai thằng đó lại giấu ông chuyện gì chứ gì,
để bây giờ ông gọi hai đứa đó đến đây nói chuyện cho rõ ràng!" Lại nói,
từ nhỏ Chu Mông Mông hễ gặp chuyện gì thì hai anh trai đều không thoát
khỏi không liên quan, tựa như trước kia cô ngã đến trật khớp, cánh tay
chảy máu, cái trán bị đụng ... Hầu như đều vì hai thằng anh nghịch ngợm.
Nhưng bây giờ họ đều đã trưởng thành, làm sao còn giống như lúc nhỏ thích gây chuyện như thế. Tuy nhiên Chu Kiến Nghiệp vẫn xem họ như những đứa trẻ, nghĩ Chu Mông Mông giống như trước đây bị hai anh trai bắt nạt nên mới
phải vào bệnh viện.
Chu Mông Mông ngăn cản bàn tay gầy gò nhăn
nheo của Chu Kiến Nghiệp đang chuẩn bị lấy điện thoại ra, nói: "Ông nội, ông đừng gọi cho hai anh ấy, lần này là cháu tự mình làm."
"Cái gì?" Chu Kiến Nghiệp thấy nét mặt cô rối rắm, không khỏi sửng sốt.
Sau đó Chu Mông Mông giương mắt nhìn Chu Kiến Nghiệp, xấu hổ cười: "Cháu mang thai, ông đã thành cụ ngoại rồi!"
Nhất thời Chu Kiến Nghiệp giống như nghe được câu chuyện đùa cổ quái, chết
lặng tại chỗ. Tựa như lãng tai nghe nhầm, lớn tiếng hỏi lại: "Cháu nói
cái gì?!"
Chu Mông Mông cắn răng, nhắm hai mắt, cũng trả lời rất to: "Ông nội, cháu đã kết hôn, hơn nữa đã mang thai!"
Ngay lập tức giọng nói của cô vang vọng khắp hoa viên, mấy người tản bộ xung quanh đều nhìn sang họ. Mà giờ phút này, Chu Kiến Nghiệp tâm tình phức
tạp nhìn đứa cháu mình đã nuôi nấng hai mươi năm trời, vẻ mặt không thể
tin. Cuối cùng cũng không đợi Chu Mông Mông nói thêm Chu Kiến Nghiệp đã
quát: "Hoang đường!"
***
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Mạnh Hiểu Diêu, nhưng cô không có nói cho Chu Diễm.
Kỳ thật lúc Chu Diễm nhờ Tống Huyền điều tra hoàn cảnh gia đình Mạnh Hiểu
anh đã biết, ngày 25 tháng 4, là ngày sinh dương lịch của cô.
Ba
ngày trước Tống Huyền gọi điện thoại cho anh, bảo Mạnh Hiểu Diêu đã xin
nghỉ việc ở quán bar. Lúc ấy Chu Diễm liền cảm thấy anh không thể phụ
lòng cô gái tốt này, muốn trước khi rời đi tạo cho cô một sự ngạc nhiên
bất ngờ.
Nhưng hôm nay không biết làm sao, trời cao trong xanh
đột nhiên bắt đầu mưa phùn, anh lái xe đến tất cả các cửa hàng trang sức lớn nhất thành phố H, chuẩn bị chọn cho Mạnh Hiểu Diêu một món quà sinh nhật đẹp nhất.
Anh đỗ xe, vào thang máy đi lên tầng cao nhất.
Thang máy mở ra, anh chuẩn bị đi ra ngoài bỗng bên ngoài thang máy xuất
hiện một người anh không nghĩ là sẽ gặp lại.
Bên ngoài là một
người phụ nữ mặc quần trắng tóc dài xinh đẹp, tay cô đang cầm tay một cô bé khoảng bốn năm tuổi, hai người cũng thấy Chu Diễm đứng trong thang
máy.
Người phụ nữ xinh đẹp ngay lập tức nhận ra Chu Diễm, vô cùng kinh ngạc mở to đôi mắt phượng nhìn Chu Diễm. Chu Diễm thu hồi ngạc
nhiên, khóe miệng mỉm cười, gọi ra cái tên đã phủ đầy bụi trong lòng anh đã hơn mười năm: "Sam Tuyết."
Cô bé bên cạnh thấy chú đẹp trai
trong thang máy đột nhiên gọi tên mẹ mình, giương đôi mắt to tròn nghi
hoặc khó hiểu nhìn hai người, giọng nói trong trẻo cất lên: "Mẹ, mẹ quen chú này ạ?"