Một đêm này Tề Xuyên
vẫn chưa thực hiện lời hứa với Chu Diễm, về chuyện trước kia anh không
hề đề cập với Chu Mông Mông một chữ. Không phải do Tề Xuyên sợ nói ra sự thật, mà vì anh biết Mông Mông bây giờ chưa đủ khả năng để tiếp nhận.
Trên giường to rộng trong phòng ngủ, Chu Mông Mông đưa lưng về phía Tề
Xuyên, làm thế nào cũng không ngủ được. Cô khẽ động, định kéo cánh tay
Tề Xuyên đặt trên eo cô xuống bỗng cảm thấy eo mình bị gì chặt, sau đó
cả người bị lật lại.
Trong bóng tối bao chùm, Chu Mông Mông mơ hồ có thể thấy đôi mắt thâm trầm của Tề Xuyên, phản chiếu chút ánh sáng mờ nhạt, như một hồ sâu lắng đọng ngàn năm, khiến cho cô đoán không ra mà
cũng đoán không đúng.
"Tiểu Mông, còn nhớ câu đầu tiên em nói với anh không?"
Chu Mông Mông không biết anh đột nhiên hỏi câu này là có ý gì, nhưng đầu cô chợt nhớ lại lúc trước khi hai người mới gặp nhau, trong lòng chua xót.
Nhớ ngày đó cô đến nước Mỹ là một ngày đầy nắng, mặt trời chói chang, phơi
nắng nhiều nên trán toàn mồ hôi, cô không hợp khí hậu phải đi mua thuốc
tiêu chảy, vừa mới đến phố 38 của trường đại học Pennsylvania State
University bỗng cô cảm thấy có chút choáng váng, vì thế cô định ngồi
trên băng ghế đá nghỉ ngơi một lát. Nhưng cô còn chưa đi đến băng ghế
kia đột nhiên cảm thấy mấy người trước mắt bỗng nhiên hóa thành bông
tuyết trắng xóa rồi mất thăng bằng.
Ngay giây phút cô ngã xuống đất lúc đó, cô đã gặp duyên phận của mình trong cuộc đời này.
"Bạn học, có cần hỗ trợ không?" Người đó nói tiếng Anh lưu loát trôi chảy,
dịu dàng trầm thấp, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái. Lúc ấy Chu
Mông Mông không thấy rõ người trước mắt, vốn tưởng là một người bản xứ
tóc vàng mắt xanh. Nhưng cô không nghĩ tới khi nhìn rõ lại là một người
đàn ông tóc đen mắt đen tuấn tú.
Chu Mông Mông ngồi xuống đất,
người đàn ông cũng ngồi xổm trước mặt cô, thần sắc lạnh nhạt, tựa như
không tính đỡ cô đứng dậy. Cũng không biết lúc ấy đầu óc có phải do phơi nắng bị hỏng hay không mà bỗng dưng cô mở miệng nói bằng tiếng Trung:
"Chú, chú có thể đỡ cháu đứng dậy không?"
Người đàn ông thoáng
ngẩn người, sau đó hơi cau mày. Chu Mông Mông nhìn biểu cảm nghi hoặc
trên mặt người đối diện bỗng hoàn hồn, thầm nghĩ tự dưng mình lại nói
tiếng Trung, không biết anh ta có nghe hiểu hay không nữa?
Khi cô đang muốn dùng tiếng Anh để tránh khó xử thì người đàn ông bỗng giơ bàn tay thon dài rắn chắc ra trước mặt cô, hỏi: "Tôi có già như vậy hả?"
"Chú..." Chu Mông Mông nhìn bàn tay xinh đẹp, nhất thời giật mình.
"Đứng lên đi." Giọng nói ấm áp dễ chịu, so với lúc nói tiếng Anh còn động
lòng người hơn. Anh cầm tay cô, cảm giác lành lạnh khiến đầu óc nhanh
chóng thanh tỉnh: "Chú là người Trung Quốc?"
Người đàn ông mỉm cười, không trả lời câu hỏi của cô.
Ấn tượng của Chu Mông Mông đối với Tề Xuyên trong lần gặp mặt đầu tiên tuy không lãng mạn giống như phim truyền hình nhưng lại khắc sâu vào trí
nhớ cô, bởi vì một câu nói của anh, một nụ cười, một bàn tay to đẹp
đẽ... đều khiến cô lúc ngủ say cũng phải nhớ đến.
Có đôi khi
duyên phận chính là phép lạ, nếu như cô không bị bạn cùng phòng Anna rủ
đi nghe khóa anh dạy, có lẽ vĩnh viễn cô sẽ không biết anh tên là Tề
Xuyên, cũng không biết anh đang là giáo sư của học viện Wharton. Hai
quốc gia khác nhau, hai thành phố khác nhau, hai ngôi trường khác nhau,
hai chuyên ngành khác nhau... Nếu không dựa vào một chút diệu kỳ mang
tên duyên phận, có lẽ cả đời này cô nhiều nhất cũng chỉ có thể là người
thoáng qua với anh, không bao giờ cùng nhau xuất hiện.
Nhưng nếu ông trời đã cho họ gặp nhau, cũng sẽ nhất định kéo dài đoạn nhân duyên này.
Kế đó cô chuyển sang học môn của Tề Xuyên. Rồi sau đó cô trở thành một
trong những người ái mộ Tề Xuyên nhất, cũng trở thành kẹo cao su duy
nhất không biết xấu hổ bám dính Tề Xuyên không buông.
"A, chú Tề, hôm nay chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi?"
"Tề giáo sư, thầy có thể nói cho em biết từ LOVE này phải nói như thế nào thì đối phương mới cảm nhận được ạ?"
"Chú, cháu và chú nói chuyện, chú không cần phải giả vờ như không nghe thấy, cháu nói thật đấy!"
"Tại sao cháu không thể thích chú, thích hay không là chuyện của cháu cơ mà, với lại cháu cũng không làm vướng tới chú!"
...
"Chú, cháu thích chú."
Chu Mông Mông nghĩ chỉ muốn nói cho anh biết tình cảm của bản thân mà thôi, cho dù anh đồng ý hay không, đều là chuyện của mình. Tuy nhiên mới yêu
lần đầu nên cô không biết, rằng trên đời còn có một loại tình cảm nam nữ tên là ’tình yêu’. Nếu đã yêu, sẽ có đau khổ.
Nếu lúc trước anh
không giúp cô, có lẽ... Chu Mông Mông mím môi, chống lại cặp đen trong
đêm tối, chua xót cười nói: "Em không nhớ."
Buổi sáng hôm sau, Chu Mông Mông dậy còn sớm hơn cả Tề Xuyên, cô làm xong bữa sáng, chờ anh xuống ăn.
Trên bàn cơm, hai người rất yên tĩnh. Sau khi hai người ăn xong, Tề Xuyên
giúp cô thu dọn bát đũa trên bàn, nhưng Chu Mông Mông lại cướp bát sứ
trong tay anh: "Để em làm, em không phải là trẻ con!"
"... Tiểu Mông." Tề Xuyên nhìn cô, hơi nhăn mày.
Chu Mông Mông cố ý tránh ánh mắt quan sát của anh, cầm đồ ăn đi vào bếp: "Về sau mấy việc nhỏ này, cứ để cho em làm."
Dường như qua một đêm, cô đã trưởng thành lên rất nhiều, nhưng Tề Xuyên không hiểu, anh chỉ cảm thấy Tiểu Mông đang dần dần bắt đầu không ỷ lại vào
mình.
**
Sau lần trước Phó Xuân Xuân tát cô một cái, Chu
Mông Mông muốn tìm cô nói chuyện cho rõ ràng. Nhưng Phó Xuân Xuân tựa
như quên sự tồn tại của cô, mỗi lần thấy cô đều cứ như thấy không khí,
chỉ thoáng qua.
Tôn Nghiêm Đông đi rồi, một người phụ nữ trung
niên mập mạp thay thế vị trí của anh, trở thành chủ nhiệm mới của lớp
các cô. Trước khi Nghiêm Đông rời đi có trở về trường một lần, lúc ấy
Chu Mông Mông thấy anh đứng bên ngoài phòng học, đứng cạnh là Phó Xuân
Xuân, hai người nói thật lâu, trong quá trình đều cười đùa vui vẻ.
Tôn Nghiêm Đông đi rồi, một tuần Phó Xuân Xuân không để ý tới cô đột nhiên
xuất hiện trước bàn học của cô, nói cho cô một câu: "Chu Mông Mông, cậu
không biết quý trọng Nghiêm Đông là cậu vô phước, mình sẽ thay cậu yêu
thương anh ấy."
Nghe Xuân Xuân nói, Chu Mông Mông cúi đầu nhìn
hai tay mình, nhớ lại hồi bé cô đi không vững, lúc ấy chính Tôn Nghiêm
Đông đã nắm tay cô, dắt cô vượt qua rất nhiều con đường khó đi. Hồi đó
trong nhà chẳng ai tuổi xấp xỉ cô, nên cô hàng ngày đều đến nhà Tôn
Nghiêm Đông tìm anh cùng chơi. Bởi vì tuổi họ cũng xấp xỉ nhau nên anh
rất hiểu cô, giống như là một người anh trai thứ ba của cô vậy. Do đó
khi anh rời khỏi cô, cô cảm thấy giống như mất đi một phần quan trọng
trong cuộc sống.
Thì ra cô rất ích kỷ luôn muốn giữ mọi thứ cho riêng mình. Nhưng cô đã quên, muốn giữ đồng nghĩa với phải trả giá.
Lúc này cô mới mở miệng: "Là mình không có tư cách."
Phó Xuân Xuân nhìn Mông Mông như thế cũng không biết nói gì nữa, có lẽ,
những người xung quanh nuông chiều bảo vệ cô quá kỹ, khiến cô ngây thơ
không biết gì mười mấy năm trời. Tuy nhiên bọn họ làm như vậy cũng là
gián tiếp hại cô. Đến khi một mình đối mặt, cô so người khác sẽ phải
chịu đau đớn hơn, nghiệt ngã hơn, đó là một loại dày xé tâm can, khắc
cốt không thể nào quên.
*dày xé tâm can: dày vò, cấu xé tâm can
Chu Mông Mông đau không ai có thể biết, cũng không có ai có thể hiểu, nó ở
trong lòng cô lặng lẽ phát đau. Thậm chí cô còn không biết, loại đau này phải nên như thế nào.
Hôm nay Mạnh Hiểu Diêu cũng đến tìm Chu
Mông Mông, về chuyện Mông Mông và Phó Xuân Xuân cô cũng đã nghe Phó Xuân Xuân đề cập qua. Mạnh Hiểu Diêu biết bản thân cô không thể giúp gì cho
hai người, loại quan hệ này chỉ có đương sự nghĩ thông mới có thể giải
quyết. Tất nhiên cô tìm Chu Mông Mông cũng không phải là vì chuyện này.
"Mông Mông, mình muốn nói cho cậu một chuyện." Mạnh Hiểu Diêu ngồi phía đối diện, rất nghiêm túc nhìn cô.
Chu Mông Mông vốn còn đang suy nghĩ đến câu nói của Phó Xuân Xuân tới mức
thất thần, sau khi phản ứng lại thì đã trễ tiết tự học. Chu Mông Mông
nhìn cô gái xinh đẹp mới mái tóc dài trước mặt, vô hồn hỏi: "Sao vậy?"
Mạnh Hiểu Diêu biết Tôn Nghiêm Đông đi rồi, tâm trạng Mông Mông không được
tốt lắm, nhưng cô cũng không muốn giấu diếm chị em tốt, huống chi Mông
Mông còn là em gái người đó. Hiểu Diêu suy nghĩ tìm từ rồi nói: "Mình và anh Tiểu Diễm đang hẹn hò, hy vọng có thể được cậu chúc phúc."
Chu Mông Mông sửng sốt, sau đó chớp chớp đôi mắt to đen, lắc đầu cười: "Tiểu Yêu, cậu đừng đùa mình."
"Mình không đùa, là thật." Thấy Mông Mông không tin, Mạnh Hiểu Diêu cau đôi
mày thanh tú nói: "Mình và anh Tiểu Diễm đã ở bên nhau một tuần, cậu có
thể đi hỏi anh ấy."
Ánh mắt Hiểu Diêu rất chân thật, khiến cho Chu Mông Mông nhất thời trống rỗng.
Thấy Mông Mông không nói gì, Mạnh Hiểu Diêu giơ tay chạm nhẹ cô, nét mặt
không che dấu được hạnh phúc nói: "Về sau cậu gặp anh Tiểu Diễm, cậu
đừng có biểu hiện này nha, là mình thổ lộ trước, anh ấy đồng ý khiến
mình cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy..."
"Cậu đừng nói nữa!"
Chu Mông Mông đột nhiên đứng dậy, giọng nói vang lên ngay lập tức phá vỡ sự im lặng trong phòng khiến Mạnh Hiểu Diêu cùng mấy người đang học
xung quanh sợ ngây người.
Mạnh Hiểu Diêu kéo tay cô, nghi hoặc hỏi: "Được rồi, sao lại lớn tiếng như vậy?"
Chu Mông Mông cúi đầu nhìn Mạnh Hiểu Diêu, mặc kệ bàn tay đang kéo mình: "Cậu không thể cùng anh mình ở cùng một chỗ!"
"Chu Mông Mông!" Mạnh Hiểu Diêu thấy ánh mắt tò mò của mọi người đang hướng
lại đây, thở dài, kéo tay Mông Mông ra ngoài: "Chúng ta tìm chỗ vắng
người rồi nói!"
Hai người đi tới một nơi khá xa dãy phòng học,
Mạnh Hiểu Diêu mới quay đầu nói với Chu Mông Mông: "Mông Mông, mình biết cũng như hoàn cảnh gia đình mình không xứng với anh Tiểu Diễm, không
xứng với nhà cậu. Nhưng cậu là chị em tốt nhất của mình, mình hy vọng có thể được cậu ủng hộ!"
Chu Mông Mông cắn môi, cô không phải ghét
bỏ Mạnh Hiểu Diêu. Nhưng chuyện trước đây của anh hai... Cô thở dài hỏi: "Tiểu Yêu, anh mình thật sự đồng ý với cậu?"
Mạnh Hiểu Diêu bị
Mông Mông hỏi có chút giật mình, vốn bị Mông Mông phản đối khiến cô buồn rầu, nay nét mặt có chút xấu hổ gật đầu.
Trông Hiểu Diêu như
vậy, Chu Mông Mông không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy
chuyện anh ấy và chị Sam Tuyết, cậu biết không?"
"... Sam Tuyết?"
Mạnh Hiểu Diêu nhìn ánh mắt phức tạp của Mông Mông, một cơn gió đêm thổi qua, có chút lạnh.
**
Từ khi chính thức hẹn hò cùng Chu Diễm tới nay, mặc dù Mạnh Hiểu Diêu
không đi làm ở quán bar nhưng vẫn sẽ tới chung cư hai phòng Chu Diễm
thuê ở lại. Tuy anh không phải đêm nào cũng tới, nhưng trên cơ bản ba
ngày có thể gặp nhau một lần.
Đêm nay Mạnh Hiểu Diêu như thường
lệ mua đồ ăn bên ngoài về phòng ăn tối. Cho dù anh chưa bao giờ gọi điện cho cô, nhưng cô biết hôm nay chắc chắn anh sẽ đến.
Vừa cầm chìa khóa mở cửa đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tivi, cô nắm chặt chìa khóa, sau đó mới mở cửa bước vào.
Mạnh Hiểu Diêu nhìn người con trai anh tuấn cao ngất cạnh cửa, đẹp trai
cường tráng mà cô yêu thích. Lúc này miệng anh bất giác nở nụ cười nhẹ,
có chút không đứng đắn, nhưng rất quyến rũ.
Chu Diễm cầm túi nilon từ tay cô, hỏi: "Làm sao em biết anh sẽ tới?"
"Vậy sao anh biết em về mà chờ ở cửa?" Mạnh Hiểu Diêu không trả lời, chớp cặp mắt phượng xinh đẹp hỏi ngược lại.
Chu Diễm bất đắc dĩ sờ đầu cô: "Bởi vì tai anh thính." Dù sao cũng phải
thừa nhận tai thính là bản năng của bộ đội đặc chủng. Huống chi màn
sương dày đặc khu vực phía tây nam, mỗi khi thi hành nhiệm vụ đều phải
dùng hai tai thay thế hai mắt.
Mạnh Hiểu Diêu không tin "xì" một
tiếng, đổi dép đi trong nhà sau đó ôm Chu Diễm, ’chụt’ lên mặt anh một
cái: "Anh Tiểu Diễm, nếu em nói em có thần giao cách cảm biết được anh
nghĩ gì, anh tin không?"
"Không tin." Chu Diễm vươn tay nhéo mũi
cô sau đó rời khỏi vòng tay cô đi vào bếp. Mạnh Hiểu Diêu nhìn bóng dáng Chu Diễm, nét mặt thoáng chốc thay đổi nhưng ngay khi anh quay lại cô
đã khôi phục lại nét mặt vui vẻ ban đầu.
Chu Diễm đi tới vươn tay khoác vai cô nhưng lại bị cô nghiêng người né tránh: "Hôm nay em chạy
quanh sân thể dục mấy vòng, cả người toàn là mồ hôi, em đi tắm trước
đây.". Cô nói xong liền vào phòng ngủ lấy quần áo, sau đó đi vào phòng
tắm.
Nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Chu Diễm bất đắc dĩ lắc đầu, cầm hộp thuốc cùng bật lửa đi ra ban công.
Bây giờ khí trời ban đêm có chút ngột ngạt, có vẻ mấy ngày nữa sẽ có mưa to.
Chu Diễm tựa vào lan can, chuẩn bị lấy điếu thuốc thứ hai bỗng thắt lưng
được một vòng tay mềm mại ôm lấy. Cho dù không đối mặt, Chu Diễm vẫn có
thể ngửi thấy mùi sữa tắm phía sau tỏa hương thơm ngát.
"Em mua
rất nhiều đồ ăn, đều là món anh thích." Mạnh Hiểu Diêu tựa đầu vào vòm
lưng rộng lớn, cọ cọ, tựa như mèo con làm nũng muốn chủ nhân vuốt ve.
Chu Diễm thở ra một làn khói, xoay người ôm cô vào lòng, hôn lên trên trán cô: "Em làm gì anh đều thích, sao cũng được."
Nghe anh thoải mái nói, Mạnh Hiểu Diêu bỗng ôm chặt hơn, tựa đầu trên vai Chu Diễm rầu rĩ nói: "Có phải cũng bao gồm thích em?"
Khuôn mặt Chu Diễm bỗng cứng đờ, Mạnh Hiểu Diêu ngẩng đầu nhìn anh đang ngạc
nhiên, nhón chân hôn lên môi anh: "Nếu không, đêm nay em đem mình cho
anh nhé?"