"Nếu không, đêm nay em mang mình cho anh nhé?"
Giọng nói cô mềm mại lướt qua tai, bầu không khí ngột ngạt nóng bỏng khiến
đầu óc Chu Diễm nhất thời trống rỗng. Anh nhìn đôi mắt quen thuộc gần
trong gang tấc, trái tim như bị hung hăng bóp ngẹt.
Mạnh Hiểu
Diêu thấy anh không nói lời nào, mặt hơi nóng, hai tay siết chặt ôm lấy
thắt lưng Chu Diễm, tựa như chỉ có như vậy cô mới có đủ dũng khí để nói
tiếp: "Kỳ thật, ba mẹ em ly hôn đã để lại cho em bóng ma rất lớn. Nếu
khi đó không gặp được anh, có lẽ cuộc đời này em thật sự sẽ chấm hết.
Lúc ấy em đã nghĩ, nếu sau khi lớn lên có thể gả cho một người con trai
như vậy thì thật tốt. Nếu không tìm thấy, em đã chuẩn bị theo mẹ và bà
khi qua đời. Nhưng ông trời vẫn còn lưu luyến em, cuối cùng trong độ
tuổi đẹp nhất em cũng đợi được anh. Thật sự giống như một giấc mơ vậy.
Anh Tiểu Diễm, coi như anh giúp em thực hiện một nguyện vọng cuối cùng
này, được không?"
Cô nói xong khiễn chân hôn cằm Chu Diễm, Chu
Diễm có thể cảm nhận được những giọt nước mắt từ khóe mắt cô chảy theo
cổ anh luồn ngực, rất nóng. Tựa như giờ khắc này anh đã quên đi tất cả
phiền não, chỉ đơn giản không muốn cô gái này rơi lệ.
Cúi đầu, Chu Diễm hôn lên khóe mắt ướt át, giọng nói khàn khàn có chút bất đắc dĩ: "Em thật sự đã suy nghĩ kỹ?"
Mạnh Hiểu Diêu không trả lời anh, cô nhón chân hôn lên cánh môi lạnh lẽo,
học theo lần trước anh hôn cô, khéo léo vươn đầu lưỡi tách hai bờ môi,
dọc theo hàm răng cẩn thận lần mò vào khoang miệng.
Nháy mắt cơ
thể Chu Diễm cứng đờ, mày nhíu lại, vươn tay chế ngự gáy cô, ôm cô chặt
hơn, cảm giác thân mình cô run nhè nhẹ, không đợi cô phản ứng lùi lại
anh đã công thành đoạt đất.
Trong miệng là vị thuốc lá khiến cho
Mạnh Hiểu Diêu có chút choáng váng, chỉ trong chớp mắt, Chu Diễm đã
chiếm thế chủ động, kỹ thuật hôn cao siêu khiến cô dần dần trầm luân đến mức không thể tự kềm chế.
Hai tay cô mềm mại luồn vào áo sơ mi
đen mò mẫm, dọc theo thân mình rắn chắc đi lên phía sau, cho đến khi
đụng đến một chỗ, đầu ngón tay cô bỗng run run, Chu Diễm mới đành buông
môi cô ra.
Mạnh Hiểu Diêu ngạc nhiên: "Trên người anh..."
Chu Diễm cúi đầu nhìn Hiểu Diêu, ban đêm ánh trăng làm cho đôi mắt Chu Diễm càng sâu thẳm, tối đen khiến cô không thể xác định. Ngay sau đó Chu
Diễm thoát khỏi vòng tay cô, tự cởi áo mình ném sang một bên.
Trong phòng ánh sáng mờ mờ, Mạnh Hiểu Diêu nhìn đường cong cơ thể cường tráng trước mắt, trên cơ ngực màu đồng có một vết sẹo khá sâu như khảm vào cơ thể, xem chừng mới khép lại không lâu.
Anh kéo tay cô qua đặt
trên miệng vết thương, đôi mắt thâm trầm nói: "Đây là vết thương gần đây khi anh làm nhiệm vụ." Nói xong anh lại kéo đầu ngón tay cô đặt tại
ngực trái nơi bị một vết thương do đạn để lại: "Đây là trong một lần
chiến đấu tiêu diệt ngoại biên, anh chắn thay cho đồng đội một mạng, lúc ấy anh chỉ cách địa ngục có nửa bước."
Giọng nói anh rất trầm, cũng rất mạnh mẽ khiến cho Mạnh Hiểu Diêu không biết đáp lại như thế nào, ngây người nhìn Chu Diễm.
Chu Diễm thấy cô có vẻ đã bị dọa, buông tay cô ra, khẽ cười thở dài, khom
người nhặt áo mình lên đi ra cửa: "Một người mà ngay cả sinh tử cũng
không thể nắm chắc, làm sao có khả năng cho em những thứ em muốn."
Phút chốc hai mắt Mạnh Hiểu Diêu lại mờ mịt, cô cúi đầu nhìn hai bàn tay
mình, vừa rồi xúc cảm vẫn còn lưu lại trên năm đầu ngón tay, anh dũng
cảm quên mình, một đường sinh tử như dọc theo dấu vết sẹo thô ráp truyền vào não cô, khiến cô toàn thân run rẩy.
Cô xoay người, nhìn anh đang muốn mở cửa rời đi, cô áp chế giọng nói nghẹn ngào hét lên: "Chu Diễm!"
Chu Diễm dừng lại, phía sau ban công cách đó không Hiểu Diêu sử dụng toàn
bộ sức lực gào lên: "Anh là người nhát gan! Anh cho là làm như vậy em sẽ sợ mà lui bước sao? Anh cho là làm như vậy có thể khiến em ngừng yêu
anh sao? Hiện tại em nói cho anh, mặc kệ anh như thế nào, em không sợ,
em không sợ..."
Giờ khắc này nước mắt đã rơi xuống hai gò má, mỗi khi gió thổi qua khiến cô vừa đau vừa xót. Ngay lúc nghĩ anh sẽ không
quay về, đột nhiên Chu Diễm xoay người, bước nhanh tới siết chặt cổ tay
cô, cúi đầu chống lại đôi mắt hỗn loạn hét: "Em biết cái gì! Anh không
muốn..."
Mạnh Hiểu Diêu không có cho Chu Diễm cơ hội nói tiếp,
hai tay ôm chặt gáy anh, dùng miệng chặn miệng anh. Chu Diễm mở to mắt
lui lại mấy bước, tựa vào cánh cửa thủy tinh đằng sau.
Nụ hôn
nhiệt tình vụng về khiến mày kiếm Chu Diễm nhíu chặt, anh đang định đẩy
cô ra nhưng Mạnh Hiểu Diêu đã buông môi anh ra, hai mắt đẫm lệ lấp lánh
lộ ra quyết tâm không lùi bước. Cô nâng tay cởi sơ mi trắng rộng thùng
thình trên người, bên trong chỉ mặc bra trắng cùng với làn da tuyết
trắng.
Sau khi Chu Diễm nhìn cô cởi áo sơ mi liền kéo bra trên
vai cô xuống, khoảnh khắc cởi bỏ nút thắt cuối cùng sau lưng cô, dây
phòng tuyến kéo căng trong đầu rốt cục cũng đứt phựt.
Chu Diễm ôm hai má Hiểu Diêu, hàm trụ cánh môi cô rồi xoay người đặt cô tựa lên cửa kính thủy tinh đằng sau, điên cuồng, liều lĩnh hôn cô đến nơi sâu nhất.
Mạnh Hiểu Diêu vòng tay ôm lấy vai Chu Diễm, cô biết rõ một nụ hôn này lộ ra sự quyến luyến cùng nhớ mong không thuộc về cô, nhưng cô nguyện không
buông tay. Cho dù trái tim đau đớn cô cũng chấp nhận, ai bảo cô yêu một
người không có khả năng yêu mình, đây là số mệnh của cô, cũng là của
người ấy.
Chu Diễm kéo chân cô lên vòng qua thắt lưng mình, dọc
theo môi cô một đường hôn xuống, hôn qua gáy, qua vành tai, cho đến nụ
hoa mẫn cảm phía trước mới dừng lại.
Cảm nhận được anh cắn mút,
Mạnh Hiểu Diêu bất giác khẽ rên nhẹ, trong người tựa như bị vải lụa mềm
mại ma sát, kỳ lạ giống như chưa được thỏa mãn. Cô cúi đầu ôm lấy đầu
Chu Diễm, dán bên tai anh thở dốc nói: "Anh Tiểu Diễm ..."
"Gọi tên của anh." Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đã trở nên rất sâu thẳm.
Mạnh Hiểu Diêu cảm nhận tay Chu Diễm bắt đầu vuốt ve đùi cô, cô khẽ rùng
mình, cầm tay anh nói: "Chu Diễm... Chúng ta đi vào trong phòng, có cái
kia."
"Được." Chu Diễm ôm cô, đi vào phòng ngủ.
Chu Diễm
đặt cô ngồi trên giường, Mạnh Hiểu Diêu vươn tay lấy ra từ tủ đầu giường một hộp áo mưa Durex. Cô định đưa cho Chu Diễm nhưng anh lại đặt trên
người cô, vuốt ve tấm lưng trần, dịu dàng hôn lên vành tai cô, thì thầm: "Em mở đi, giúp anh mang." (Sốc, Chu Diễm thiệt biến thái =.=)
Khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "... Em sẽ không."
"Anh dạy cho em." Anh hôn môi cô cười nói. Sau đó anh nắm hai tay trắng nõn, dạy cô mở hộp ra, lấy ra một cái, xé bao nhựa bên ngoài, rồi lấy ra đặt trên tay cô: "Không phải em nói không sợ mà? Làm mẫu cho anh xem."
Chu Diễm lúc này so với khi nãy có chút khác biệt, không đứng đắn cùng một
chút lưu manh vô lại, nhưng vẫn dịu dàng như trước. Anh dẫn dắt tay cô,
mở quần của mình. (Trong bản cv ghi quần xi-líp a =.=)
Ngay lúc
đầu ngón tay cô đụng tới cái kia nóng bỏng, sắc mặt vốn trắng bệch nhanh chóng đỏ bừng, trong mắt Chu Diễm, khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp cùng
đôi mắt to tròn lóng lánh, quả rất mị hoặc lòng người.
Cúi đầu
nhìn động tác cô vụng về nhưng vẫn cố gắng, Chu Diễm bật cười hôn lên
trán cô, tay trái đặt cạnh cô nhưng tay phải đã bắt đầu dọc theo hai
chân cô thăm dò vào trong.
Mạnh Hiểu Diêu bị anh khiêu khích
khiến toàn thân run rẩy, cầm dục vọng kia có chút chặt. Chu Diễm không
khỏi kêu rên đau đớn, gỡ tay cô ra rồi nâng đùi cô lên, kề sát lối vào,
cọ xát.
Cảm nhận chỗ kia của cô dần ướt át, Chu Diễm hôn môi cô, nói: "Có thể sẽ rất đau, ôm chặt anh."
Mạnh Hiểu Diêu gật đầu, hai tay ôm chặt lưng Chu Diễm, đè nén tiếng thở dốc, dán tại gáy anh đã ướt đãm mồ hôi nói: "... Được rồi ."
"Không hối hận?" Anh hỏi.
"Không hối hận." Cô đáp.
Ngay sau tiếng cô nói là một trận đau đớn xé rách bên dưới truyền đến, hai
mắt Mạnh Hiểu Diêu ngập trong nước, ôm Chu Diễm rất chặt, móng tay cơ hồ đâm sâu vào lưng anh, bởi vì rất đau. Nhưng cũng rất hạnh phúc.
Cùng anh thong thả tiến vào, tầng khoảng cách mỏng manh kia cuối cùng cũng
đứt. Chu Diễm hôn cô càng ngày càng sâu, gần như không cho cô hít thở.
Bỗng khoái cảm phía dưới khiến cô dần dần hết đau, tiếp đó sung sướng
hưng phấn khiến toàn thân cô run rẩy.
Cho đến khi Chu Diễm vùi
toàn bộ vào thân thể cô, loại cảm giác được lấp đầy khiến cô cảm thấy
thỏa mãn cùng điên cuồng. Tựa như trong nháy mắt, ngoại trừ Chu Diễm,
chính là mây mù.
Từng đợt lên xuống, cả hai cùng nhau đi đến cao trào đầu tiên.
Một đêm này, cô và anh làm hai lần, trong căn phòng kiều diễm, đưa trái tim hai người đặt cùng một chỗ. Buổi sáng tỉnh lại, Mạnh Hiểu Diêu nhìn
người đàn ông tuấn tú ngủ say vẫn ôm cô vào lòng, khóe miệng bất giác nở nụ cười. Bởi vì, cô chưa bao giờ cách hạnh phúc gần như vậy. Chỉ cần
giơ tay, có thể chạm vào anh, chân thật như vậy, cô cảm thấy rất hạnh
phúc. Cho dù sau này mất đi, cô cũng có thể lưu giữ suốt đời. (Aiz, đọc
đoạn này thương MHD quá đi mất T.T)
Mạnh Hiểu Diêu vươn tay chạm
vào hai hàng lông mày mũi mác, đôi mắt sâu, sống mũi thẳng, còn có cánh
môi mỏng gợi cảm, trước kia cô chưa bao giờ dám tưởng tượng có thể cảm
nhận anh như vậy, bất giác ôm hai má anh, lưu luyến đặt xuống môi anh
một nụ hôn, vừa muốn lui về bỗng hai tay bị Chu Diễm tỉnh lại bắt được.
Cô giật mình, cả người đã bị anh xoay đặt ở dưới. Chu Diễm híp mắt nhìn
cô, sau đó nhắm lại, gặm nhấm môi cô, đầu lưỡi khiêu khích mở hai hàm
răng cô ra, chạm lưỡi cô, rồi lại dây dưa quấn quýt cùng một chỗ.
Giờ phút này hai người đều khỏa thân, tiểu jj đã dần sưng lên đặt giữa hai
chân cô, ma sát nơi mẫn cảm. Trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực, hai thân thể nóng bỏng kết hợp chặt chẽ, tuy hai mà một.
(*tiểu jj : chắc mọi người cũng biết là cái gì =)) )
**
Sáng nay, có người yêu cuồng nhiệt, cũng có người chiến tranh lạnh.
Tuy hôm nay là thứ bảy, Tề Xuyên và cô đều không có tiết. Nhưng Chu Mông
Mông vẫn dậy sớm, vì cô biết Tề Xuyên có thói quen dậy sớm.
Bữa
sáng cũng làm theo thói quen của Tề Xuyên, sandwich chân giò hun khói
cùng cà phê. Trong ấn tượng của Chu Mông Mông, Tề Xuyên gần như đều là
thói quen, không có thích hay không thích.
Lúc trước cô thấy lúc
anh nhàn rỗi thường hay đọc báo. Vốn tưởng anh thích trải qua thời gian
như vậy, nhưng khi hỏi anh lại nói: "Anh không thích, chỉ cảm thấy nó là cần thiết."
Đúng vậy, trong cuộc sống của Tề Xuyên, anh đối xử
với bất kỳ ai đều lạnh như băng. Không có yêu thích, không có hứng thú,
không có quan tâm, thậm chí không có... tình yêu.
Vậy sao trước
kia anh lại quyết định cùng cô ở chung một chỗ ? Chu Mông Mông ngẫm
nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, thì ra do mình không biết xấu hổ ah.
Lúc này Chu Mông Mông ngồi đối diện Tề Xuyên, cầm bánh mì ngây ngô cười,
nhưng trong mắt lại dày đặc sương mù. Tề Xuyên nhíu mày, nâng tay chạm
vào khóe mắt cô, hỏi: "Sao lại khóc rồi?"
Chu Mông Mông giật mình, theo bản năng tránh né, đôi mắt to lộ ra tia chán ghét nhìn Tề Xuyên: "Đừng đụng vào em!"