Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 2

Chương 107: Chương 107: Chó độc thân sẽ không hiểu đâu.




Edit: Lyhna

Beta: Hương Cyndi

Không khí trong phòng họp an tĩnh hai giây, ngay sau đó bộc phát ra một trận bàn tán xì xào, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn chằm chằm màn hình chiếu...

Một bản thuyết trình được soạn thảo cẩn thận tỉ mỉ dành cho mọi người đột nhiên biến mất ngay trước mắt họ.

Tô Thi Thi ngây ngốc, vội vàng di di con chuột, rút USB ra rồi lại cắm vào.

Nhưng dữ liệu bên trong USB rỗng tuếch, không có một văn bản nào.

“Sẽ không độc ác như vậy chứ?” Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn về phía Hỗ Sĩ Minh đang ngồi cách đó không xa.

Trò đùa này hơi bị lớn rồi nha!

Tài liệu lúc cô thuyết trình cũng biến mất, USB do công ty xây dựng Minh Đỉnh cung cấp, mọi người sẽ nghĩ ra sao về việc này.

Khóe miệng Tô Thi Thi hơi giật giật.

Không hổ danh là anh trai của Hỗ Quân Nhạc, bản lĩnh của hai người họ giống nhau như đúc.

Mà lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty xây dựng Tiệp Khắc, một tay Tần Phong bắt lấy cổ tay Bùi Dịch, còn tay kia chỉ vào màn hình máy tính, hơi thở run rẩy.

“Cậu điên rồi phải không?” Anh ta im lặng hồi lâu rồi đột nhiên rống lên đầy giận dữ. “Cậu phá Thi Thi làm gì? Em ấy không thể hoàn thành công việc, cậu muốn hạ bệ em ấy à?”

Tần Phong thật sự lờ mờ rồi. Bùi Dịch rốt cuộc muốn làm gì?

“Buông tay.” Bùi Dịch rất tỉnh táo, hơi giật cổ tay của mình lại.

Một giây tiếp theo, Tần Phong giống như bị kim châm vội vàng buông lỏng tay ra.

Nhưng anh vẫn không hiểu: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Đây là tâm linh tương thông của người yêu nhau, cậu là chó độc thân đương nhiên sẽ không hiểu đâu.” Bùi Dịch quay đầu nhàn nhạt liếc Tần Phong một cái, ngay sau đó lại chuyển dời đến màn ảnh, ánh mắt khóa chặt vào hình ảnh của Tô Thi Thi.

“Chết tiệc!” Tần Phong tức đến nỗi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Lúc nào rồi mà người này còn không quên đả kích anh ta đôi câu.

Chẳng qua là... Tần Phong âm thầm liếc Bùi Dịch một cái, người này chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy.

Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?

Lúc này, phòng họp ở tầng trên cùng công ty xây dựng Minh Đỉnh, không khí càng ngày càng kỳ quái.

“Hỗ tổng, không phải anh nên cho tôi một lời giải thích sao?” Tô Thi Thi thẳng người đứng trước phòng họp, hai mắt nhìn chằm chằm Hỗ Sĩ Minh, giọng nói rất bình tĩnh.

“Đúng vậy, Hỗ tổng nên cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý chứ. Các người tịch thu công cụ truyền tin của chúng tôi, phải dùng USB của các người, như vậy hiện tại văn bản tỉ mỉ như vậy tại sao lại biến mất?” Đổng Tiêu Tiêu đi tới bên cạnh Tô Thi Thi, lên tiếng ủng hộ cô.Công ty xây dựng Minh Đỉnh quả là khinh người quá đáng!

“Ý của Tô tiểu thư là, tôi để cho văn bản báo cáo của các cô biến mất?” Ánh mắt nguy hiểm của Hỗ Sĩ Minh ngước lên, không nhanh không chậm hỏi.

“Không phải sao?” Tô Thi Thi cười nhạt, “Chẳng lẽ là tự tôi để nó biến mất à?”

Vẻ mặt những người khác cũng có chút vi diệu. Lúc trước, bọn họ có nghe được không ít tin đồn về Tô Thi Thi và Hỗ Sĩ Minh. Hiện tại lại có tin tức truyền tới, Hỗ Minh Phỉ có ý với Bùi Dịch.

Cuộc đấu thầu lần này nói là một cuộc hợp tác, nhưng cũng chẳng khác nào trận đấu giữa Tô Thi Thi với Hỗ Minh Phỉ. Tô Thi Thi còn chưa bắt đầu phần thuyết trình năng lực của mình thì đã bị gẫy cánh quay về.

“Sao lại không thể là do chính cô chứ?” Khúc Hồng Mai ở một bên thấy tình hình bất thường, lập tức nhảy ra ngoài, “Ai biết được bởi vì cô biết mình không sánh bằng Hỗ tiểu thư, cho nên mới cố ý để bản thuyết trình biến mất chứ?”

Khúc Hồng Mai vừa nói, ánh mắt quét qua từng người qua trong phòng họp: “Cô lựa chọn lúc này để bản thuyết trình biến mất, thật sự là đúng lúc.”

“Cô đừng có mà ngậm máu phun người, thiết kế Tô của chúng tôi ngay cả công trình gian khách cũng có thể giành được, năng lực không thể nghi ngờ, mà phải dở loại thủ đoạn này sao?” Đổng Tiêu Tiêu thật muốn xông qua xé nát miệng của Khúc Hồng Mai.

Người phụ nữ này thật ác độc!

“Tô tiểu thư.” Lúc này Hỗ Minh Phỉ đứng lên hướng về phía Tô Thi Thi nói, “Công ty xây dựng Minh Đỉnh còn không đến mức sử dụng loại thủ đoạn ti tiện này. Coi như cô đã hoàn thành thuyết trình, tôi cũng có lòng tin có thể toàn thắng, căn bản sẽ không sợ cô. Sao phải khiến cô mất đi tư cách đấu thầu chứ?”

“Hỗ tiểu thư thật là tự tin!” Đổng Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, “Tô tiểu thư của chúng tôi thiết kế, tuyệt đối sẽ không kém hơn so với các người!”

“Hiện tại cô nói gì chẳng được, dù sao các người thiết kế tác phẩm cũng không có cách thuyết trình, quỷ biết các người thiết kế ra dáng vẻ gì.” Khúc Hồng Mai tiếp lời nói, “Làm sao tôi biết không phải là các người động tay động chân vào văn bản?” Cô ta vừa nói mâu quang rét, cũng có điều chỉ nói: “Tôi nghe nói, tài nghệ máy tính của Bùi tổng rất cao, có thể sánh với hacker đấy!”

“Cô có ý gì!” Đổng Tiêu Tiêu tức giận.

“Bùi Dịch...” Trong lòng Tô Thi Thi không biết sao lại nhảy lên một cái, trong đầu không tự chủ được lại nhớ tới lúc trước khi lên đường, Bùi Dịch cố ý gọi điện thoại tới dặn dò bảo cô mang theo dây chuyền và vòng tay.

Tay của cô kìm không được sờ một cái lên chuỗi dây chuyền đang đeo trên cổ, trong lòng dâng lên một rất ý nghĩ kỳ quái.

“Tiêu Tiêu.” Tô Thi Thi đè tay Đổng Tiêu Tiêu xuống, trong lòng đã có chủ ý.

Cô không nhìn Khúc Hồng Mai đang nhảy nhót như thằng hề, mà quay đầu nhìn thẳng Hỗ Sĩ Minh, nhàn nhạt nói: “Bản thuyết trình này đã trải qua kiểm tra của các người, có vấn đề hay không trong lòng các người rất rõ ràng!”Cô vừa nói nhìn về phía Hỗ Minh Phỉ, sống lưng cố gắng thẳng tắp, kiêu ngạo nói: “Tôi tới tham gia đấu thầu chẳng qua là bởi vì một cam kết ban đầu. Về phần Hỗ tiểu thư, cho tới bây giờ cũng chưa được xêp vào hàng đối thủ của tôi.”

“Cô...” Mặt Hỗ Minh Phỉ liền biến sắc. Ý của cô là cô ta căn bản không xứng làm đối thủ của cô sao?

Kiêu căng!

Sắc mặt của mọi người bên cạnh cũng trở nên khác lạ, từng người ngồi im tại chỗ, nói cũng không dám nói.

Tô Thi Thi nói xong, ánh mắt nhàn nhạt quét qua trong mọi người trong phòng họp, tự nhiên nói: “Nếu đã xảy ra loại chuyện như vậy, tôi cũng không có hứng thú tiếp tục đấu thầu nữa. Dù sao, mất đi một đối tượng hợp tác như công ty xây dựng Minh Đỉnh đây, tôi cũng không quá để ý.”

Cô nói xong liền đi trở lại đến vị trí của mình, thu dọn xong đồ đạc rồi nói về phía Đổng Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu chúng ta đi thôi.”

“Được!” Đổng Tiêu Tiêu lập tức đuổi theo.

Cứ vậy mà đi sao?

Tất cả mọi người trong phòng họp đều ngây ngốc, nhất là câu nói cuối cùng của Tô Thi Thi.

“Mất đi một hợp đồng hợp tác như công ty xây dựng Minh Đỉnh đây, tôi căn bản cũng không quá để ý!”

Vậy mà lại có người không đặt công ty xây dựng Minh Đỉnh cùng nhà họ Hỗ ở trong mắt, thật sự là khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác!

“Tô Thi Thi!”

Hỗ Sĩ Minh từ chỗ ngồi đứng lên, tia hung ác trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Quả nhiên, lại khiến anh ta “kinh ngạc” một lần!

Anh ta quay đầu liếc mắt nhìn em gái của mình, sắc mặt cô ta cũng rất khó coi. Tô Thi Thi ở ngay trước mặt mọi người mà hạ thấp bọn họ không đáng một đồng, khẩu khí này cô ta nuốt không trôi!

“Điều tra rõ!” Hỗ Sĩ Minh hướng trợ lý lạnh giọng nói.

Bản trình chiếu đột nhiên biến mất, tuyệt đối không đơn giản!

Giống như Tô Thi Thi nói, bản thuyết trình gốc của các cô đã phải trải qua kiểm tra của nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp, xác định không có sai sót gì mới sao chép vào USB, trong khâu đó không thể nào xảy ra vấn đề.

“Chỉ sợ...” Ánh mắt Hỗ Sĩ Minh mãnh liệt, trong lòng có ý nghĩ chẳng lành.

Đúng lúc này, điện thoại của trợ lý vang lên, anh ta đi tới một bên nhận nghe, chỉ một giây sau sắc mặt liền thay đổi, vội vàng đã chạy tới bên cạnh Hỗ Sĩ Minh, rỉ tai nói thầm: “Tổng giám đốc, hệ thống của chúng ta lại bị công phá!”

“Sh**!” Sắc mặt Hỗ Sĩ Minh thoắt cái liền tối sầm.

Quả nhiên là thế!

“Tổng giám đốc, chuyện bản thuyết trình kia có phải người kia làm hay không, nhưng tại sao hắn lại muốn hại Tô tiểu thư chứ?” Trợ lý nhỏ giọng hỏi.

“Không hay rồi!” Sắc mặt Hỗ Sĩ Minh trầm xuống, vừa định nói gì đó, đột nhiên đèn trong phòng họp lóe lên một cái, ngay sau đó chỉ nghe phịch một tiếng, có một bóng đèn bị nổ.

Một giây tiếp theo, mọi người nghe thấy trong phòng họp vang lên một chuỗi tiếng ào ào, giống như trời mưa vậy.

Không đúng, chính xác là trời mưa!

“Hệ thống phòng cháy khởi động!” Những đại diện của các công ty khác cũng sợ ngây người, đang yên đang lành sao lại phun nước chứ?

“Anh!” Hỗ Minh Phỉ nhìn nước đang ào ào phun xuống, tức đến nỗi suýt nữa ngất đi.

Vậy mà lại dùng đúng một chiêu như vậy! Đáng chết, còn ở ngay trước mặt bao nhiêu khách hàng đại diện chứ!

“Bùi Dịch!” Hỗ Sĩ Minh siết chặt nắm đấm, chỉ nghe được một chuỗi âm thanh rắc rắc khớp xương bị lệch khỏi vị trí.

Anh ta nói một câu qua kẽ răng: “Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

“Cút đi!”

Bên này, Tô Thi Thi và Đổng Tiêu Tiêu vừa mới bước ra khỏi cao ốc công ty xây dựng Minh Đỉnh, liền nghe thấy tiếng la hét từ bên trong truyền tới.

Các cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả tòa nhà lớn dường như bị đi mất khống chế, trần nhà không ngừng phun nước ra ngoài, tình cảnh miễn bàn là có bao nhiêu đặc sắc.

“Oh my chúi!” Đổng Tiêu Tiêu che miệng lại, kinh sợ đến nỗi con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài, “Tôi cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến một lần!”

“Quá... độc ác rồi!” Tô Thi Thi nhìn một màn trước mắt, gương mặt không kìm được giật giật hai cái.

“Bùi Dịch, là anh sao?”

“Tôi, thật cạn lời!”

Nhưng rốt cuộc anh làm thế nào chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.