Edit: Moon
Beta:
“Số mười.”
Tô Thi Thi lẩm bẩm đọc lại con số này, thoắt cái trong mắt thoáng qua một tia lãnh ý, hơi giương mắt, không hẹn mà gặp ánh mắt của Khúc Hồng Mai.
Vẻ mặt cô ta đang khiêu khích nhìn cô.
“Haizz.” Tô Thi Thi chợt hướng về phía Khúc Hồng Mai nặng nề thở dài một tiếng, lắc đầu lấy tay che má, âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để Khúc Hồng Mai nghe thấy.
“Kẻ xấu tác oai tác quái.”
“Cô...” Khúc Hồng Mai tức đến mức lỗ mũi méo xệch.
Người phụ nữ này cũng quá trắng trợn rồi!
Những người khác trong phòng họp cũng không phải là người điếc, đều liên tiếp liếc mắt về phía Tô Thi Thi và Khúc Hồng Mai.
Khúc Hồng Mai âm thầm nghiến răng, cũng không thể làm loạn ở đây, chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.
Tô Thi Thi lại làm như không có chuyện gì xảy ra, bốc thăm xong liền ngồi ở vị trí lẳng lặng chờ.
Ngồi ở chủ toạ, ánh mắt Hỗ Sĩ Minh thờ ơ rơi xuống người Tô Thi Thi. Vừa rồi bọn cô nổ súng anh ta thấy rõ như ban ngày, ánh mắt anh ta lạnh lùng.
Người phụ nữ này còn có sự bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của anh ta.
“Bắt đầu đấu thầu, trước hết mời số một là đại diện tập đoàn Lâm thị đi lên trình bày.” Trợ lý của Hỗ Sĩ Minh thông báo.
“Nghe nói cách đây không lâu, nhà thiết kế của tập đoàn Lâm thị này đã đoạt một giải thưởng quốc tế lớn, lần này đến đây cũng phải có chuẩn bị rồi.” Đổng Tiêu Tiêu để sát vào tai Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.
Tô Thi Thi gật đầu một cái: “Nghiêm túc xem đi, mà học hỏi chút kinh nghiệm.”
Đổng Tiêu Tiêu mím môi, cười trộm.
Đoán chừng là vào lúc này Tô Thi Thi cũng đang rất nhàn hạ thoải mái, nhưng vẫn đến tranh thủ. Người bên cạnh ai mà chẳng bày sẵn thế trận chờ quân địch chứ, căng thẳng muốn chết.
Công ty xây dựng Minh Đỉnh vốn có tiếng trong ngành xây dựng. Lần này, bởi vì thân phận của Hỗ Sĩ Minh được đưa ra ngoài ánh sáng, nên phần lớn công ty đấu thấu đều hướng về phía Hỗ gia .
“Nhìn kỹ là thịnh yến.” Tô Thi Thi nhìn vào màn hình trình chiếu, trong đầu thầm nghĩ.
Đấu thầu lần này, gần như thu hút các phòng thiết kế của những công ty cũng đứng đầu trong nước. Trừ hai người Tô Thi Thi và Hỗ Minh Phỉ công tác trong ngành chưa được nhiều người biết đến, còn những người khác đều là cao cấp.
Tô Thi Thi thấy thế rất nghiêm túc, còn lấy sổ ghi chép ra chăm chỉ ghi lại.
Trong phòng làm việc của giám đốc công ty xây dựng Tiệp Khắc, Bùi Dịch và Tần Phong thông qua camera theo dõi trong phòng họp đều đã thấy tất cả.
Hoặc là nói bọn họ đang nhìn Tô Thi Thi.
Tần Phong liếc mắt, siêu cấp bội phục nói: “Tinh thần của Thi Thi nhà chúng ta thật là vững chắc, lúc này vẫn còn có tâm tình ghi chép.”Anh ta vừa nói vừa đẩy Bùi Dịch một cái: “Cậu nói xem rốt cuộc em ấy đang định làm gì vậy? Nhìn dáng vẻ em ấy, một chút cũng không lo lắng?”
Bọn họ ở đây ai mà không biết Đoàn gia cố ý kết thân với Hỗ gia, Hỗ Minh Phỉ với Tô Thi Thi chính là tình địch.
Hôm nay tình địch cũng tới đây làm mất mặt, Tô Thi Thi không lo lắng, Tần Phong thấy thế càng lo.
“Tần Phong.” Bùi Dịch nghe vậy, khẽ cau mày, ánh mắt vẫn rơi vào hình ảnh giám sát trong màn hình như cũ, lạnh lùng phun ra một câu nói, “Chú ý cách dùng từ của cậu.”
“Cái gì dùng từ... Ách...” Tần Phong giật mình, đột nhiên nghĩ đến câu mà anh ta vừa nói “Thi Thi nhà chúng ta” .
Anh ta có chút im lặng.
Lúc đàn ông hẹp hòi thật không thể nói lý!
Lúc này hình ảnh giám sát đang hiển thị đã đến lượt Hỗ Minh Phỉ ra sân.
Trong phòng họp trên tầng cao nhất của công ty xây dựng Minh Đỉnh, lúc Tô Thi Thi thấy Hỗ Minh Phỉ ra sân, thì gấp sổ ghi chép lại, ngồi thẳng người, nhìn qua lại nổi lên loại cảm giác kính nể.
Bên cạnh, Đổng Tiêu Tiêu siết chặt nắm đấm, tựa hồ còn khẩn trương hơn cả Tô Thi Thi.
Khúc Hồng Mai giúp Hỗ Minh Phỉ cắm USB vào, mở bản thuyết trình xong rồi lui xuống, nhìn lướt qua Tô Thi Thi, trong mắt đều là vẻ giễu cợt.
“Hừ, tự cảm thấy xấu hổ đi!” Khúc Hồng Mai âm thầm tốn hơi thừa lời.
Cô ta nhịn như vậy lâu, chính là muốn nhìn Tô Thi Thi bị Hỗ Minh Phỉ giẫm dưới chân.
Tô Thi Thi nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Lúc này, sắc mặt cô đã trầm tĩnh nhìn màn hình trình chiếu, giống như là một học sinh cần phải học hỏi nhiều điều hơn, lại giống như là một thẩm phán, chờ tác phẩm Hỗ Minh Phỉ xuất hiện.
Ánh mắt của Hỗ Minh Phỉ quét qua Tô Thi Thi, lúc thấy nét mặt của cô, tia khinh thường trong mắt chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó đi tới trước máy tính, cô ta bắt đầu thuyết trình.
“Oa!” Khi cô ta chiếu bản thiết kế ra, đưa các thiết kế tổng thể tòa nhà thương mại lên, trong phòng họp nhất thời vang lên một vài tiếng khâm phục.
Tô Thi Thi nhíu mày lại, trong mắt cũng có một tia tán thưởng.
“Quả nhiên không tệ.” Tô Thi Thi cẩn thận quan sát bản vẽ thiết kế toà nhà, âm thầm kinh hãi.
Khó trách Hỗ Minh Phỉ lại cao ngạo như thế, cô ta quả thật có tư cách mà cao ngạo. Nếu bản thiết kế này mà đem đi tham gia thi đấu, tuyệt đối có thể ôm giải thưởng lớn trở về rồi.
“Tôi sử dụng chính là phong cách Bohemian kết hợp cùng phong cách cổ điển. Chủ yếu là suy tính đến đời sống thành phố nhộn nhịp ngày nay, mà một ngôi nhà rộng lớn có hệ thống vui chơi giải trí là nơi mọi người thư giãn nghỉ ngơi, áp dụng phong cách này thực sự có thể khiến cho người ta có một kiểu đánh thẳng vào thị giác, khiến cho người ta có cảm giác mới mẻ. Lúc đối mặt với sự mới lạ, mặt khác đại não của con người sẽ có một phương thức được thả lỏng.”Hỗ Minh Phỉ vừa nói vừa mở ra các chi tiết bộ phận, tự tin nói: “Đây chính là lý thuyết từ thiết kế của tôi, khiến người ta giải trí đồng thời cũng hoàn toàn thả lỏng bản thân.”
“Bộp bộp bộp...” Trong phòng họp vang lên một tràng vỗ tay kịch liệt, những nhân viên đến tham dự đấu thầu từ những công ty khác mỗi người đều tán thưởng từ nội tâm.
Có người thậm chí còn âm thầm tiếc rẻ, biết mình đấu thầu cũng không có hy vọng.
“Cậu nói cô ta là một người ngoài nghề, sao lại có thể thiết kế tuyệt vời như thế chứ?” Đổng Tiêu Tiêu ghé sát vào tai Tô Thi Thi nhỏ giọng nói nhỏ.
Cô vẫn chưa tin Hỗ Minh Phỉ kia thiên tài như thế, cái gì cũng nghĩ ra được!
Tô Thi Thi nhàn nhạt cười một cái, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Cô ta kiêu ngạo như vậy cũng không đến mức làm càn, đây là tác phẩm của cô ta”
“Nhưng mà ——” Tô Thi Thi dừng một chút, trong mắt tràn đầy vui vẻ nói: “Tôi không thích phong cách của cô ta lắm.”
“Không sai, tôi cũng không quá thích. Đánh thẳng vào thị giác quá mạnh mẽ, người phương Tây có thể dễ dàng tiếp nhận hơn. Mà trong nước muốn tiếp nhận kiểu đổi mới táo bạo này là mạo hiểm rất lớn. Nếu như nơi này dùng công nghệ khoa học, có thể sẽ thích hợp hơn.” Đổng Tiêu Tiêu như có điều suy nghĩ nói.
“Tôi vẫn thích thiết kế của cô hơn, khiến cho người ta có loại về cảm giác về nhà, đây mới là ý tưởng để bàn bạc.”
Tô Thi Thi mỉm cười, lắc đầu nói: “Thời đại đổi mới, khái niệm thiết kế của cô ta sau này sẽ được phổ biến trong một thời gian ngắn, phương diện này chúng ta cũng phải học tập để lấy kinh nghiệm.”
Cô vừa nói vừa đứng lên, nói về phía Đổng Tiêu Tiêu: “Đến lượt chúng ta rồi.”
Đổng Tiêu Tiêu gật đầu, đứng dậy cầm USB rồi đi trước lên cắm vào máy tính, cũng như chuyển bản thiết kế của Tô Thi Thi ra ngoài.
Lúc Tô Thi Thi đi lên phía trước, ánh mắt không nhanh không chậm quét qua người Hỗ Minh Phỉ đang ngồi trước mặt.
Hỗ Minh Phỉ cũng đang nhìn cô.
Chỉ thấy Hỗ đại tiểu thư hướng về phía cô, khóe miệng câu lên, trong mắt đều là vẻ giễu cợt và sự khinh thường.
“Cũng không gì hơn cái này.” Tô Thi Thi trong lòng cười lạnh. Vị Hỗ đại tiểu thư này đã quen thói cao ngạo, một chút lòng khoan dung cũng không có, cô thật đúng là khinh thường khi làm đối thủ cạnh tranh với cô ta.
Tô Thi Thi âm thầm hít một hơi, sống lưng thẳng tắp, không nhanh không chậm đi tới bàn hội nghị ở trên cùng.
Cách cô hơn hai mét đằng kia chính là Hỗ Sĩ Minh. Lúc này, anh ta đang an vị ở trên cao, mặt không đổi sắc nhìn cô.
“Hỗ Sĩ Minh, sự kiềm chế của anh đối với tôi đến đây chấm dứt đi.” Tô Thi Thi chợt hướng về phía Hỗ Sĩ Minh nở ra một nụ cười rạng rỡ, sự giảo hoạt trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Trước khi tới, cô sớm đã hạ quyết tâm.
Mà cô không biết rằng nụ cười vừa rồi của cô, đã bị camera của Bùi Dịch phía sau nhìn thấy hoàn toàn rõ ràng.
Tần Phong cũng nhìn thấy, đang ở bên kia giễu cợt trên nỗi đau của người khác: “Cậu có thấy không, em ấy vừa rồi cười về phía Hỗ Sĩ Minh, cười trông thật xinh đẹp!”
“A...”
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty xây dựng Tiệp Khắc, không khí lập tức giống như là bị ngưng đọng lại, lạnh lẽo đến dị thường.
Nụ cười trên mặt Tần Phong cứng đờ, nhất thời không dám nói tiếp nữa.
Chỉ thấy Bùi Dịch nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình, môi mỏng mím chặt, gương mặt vô cảm, hai tay gõ rất nhanh trên bàn phím.
Trong màn hình, Tô Thi Thi đã bắt đầu trình bày.
Cô đứng ở phía trên cùng bàn hội nghị, hình chiếu tỏa ra lam quang lờ mờ rơi xuống người cô, tựa như bịt kín một tầng đám sương.
“Xin chào mọi người, tôi là nhà thiết kế Sunshine, Tô Thi Thi. Tôi thiết kế dự án này, xuất phát từ khái niệm về nhà. Nhà, là nơi mỗi người thuộc về, nó...”
Tô Thi Thi vừa nói vừa di chuyển con chuột, về phía tác phẩm thuyết trình. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại, tay cứng đờ.
Chỉ thấy nội dung trong máy tính lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, từ từ biến mất!
Biến mất!
Không tới mười giây đồng hồ, tất cả nội dung đều biến mất sạch sẽ, cái gì cũng không thấy!
Cả nhà tối hảo!
Dạo gần đây bạn rất ham hố, ngày ed truyện chữ, tối ed truyện tranh. Cũng fine lắm