Chương 123
Editor: Nguyệt
Người yêu với nhau còn để ý tôn nghiêm làm gì? Lại nói, việc đem lại khoái cảm cho cả đôi bên này chẳng liên quan quái gì đến tôn nghiêm cả. Ariel nghĩ thế.
Nhưng Ariel không có truyền đạt ý tưởng cho Chung Thịnh, nên khi hắn liếm nhẹ một cái, đầu óc anh đã hỗn loạn vô cùng. Nếu không phải hai tay bị khóa, chắc anh đã bật người dậy luôn rồi. Dù như thế, cánh tay gồng lên cũng khiến còng tay phát ra tiếng lách cách.
Lúc vào phòng ngủ, Ariel có bật đèn ở đầu giường, không sáng lắm nhưng chỗ cần nhìn vẫn nhìn được rất rõ.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng còng tay va chạm thành giường càng trở nên nổi bật. Ariel ngẩng đầu lên nhìn, nhíu mày: “Không được giãy giụa.”
Cả người Chung Thịnh mềm đi. Thứ đang nằm trong tay Ariel cũng có xu thế mềm đi.
Mặt Ariel tức thì đen như đáy nồi. Lần trước là lúc mở rộng, lần này ngay cả mở rộng còn chưa làm mà đã mềm rồi? Chẳng lẽ mình không có mị lực đến thế sao?
Cúi đầu, há miệng, ngậm cả phân thân thô to vào mồm. Ariel dùng đầu lưỡi linh hoạt thực hành những chỗ mấu chốt mà tư liệu nhắc đến.
“A!!!” Cơ thể Chung Thịnh giật mạnh một cái, rốt cuộc không kìm chế được phải gầm lên.
“Không … ngài Ariel, không được … ngài không thể … A!” Chung Thịnh bắt đầu nói năng lộn xộn.
Ariel không hề để ý đến lời phản đối của anh. Phân thân trong miệng lại căng lên làm hắn thêm tin tưởng.
“Đừng … ưm … không được … thật sự không được … a …”
Tiếng rên rỉ cũng ngắt quãng. Khoái cảm tới dồn dập bao phủ tâm trí. Sau đấy anh không còn biết mình phản đối cái gì nữa, chỉ còn biết rên rỉ, nói không được …
Lần đầu làm chuyện này, Ariel không thạo lắm. Cảm giác có vật nhét đầy khoang miệng quả thật không mấy dễ chịu. Nhưng tiếng rên rỉ nhỏ vụn của Chung Thịnh lại làm hắn thỏa mãn vô cùng. Cho nên, hắn hầu như bỏ qua sự khó chịu của bản thân, vừa liếm mút vật trong miệng, vừa lần mò lọ bôi trơn. Bàn tay bắt đầu chạm đến vùng bí ẩn của Chung Thịnh.
“Ư … Ariel, ngài không thể …” Chung Thịnh vô lực lắc đầu. Khoái cảm truyền từ hạ thân đến quá mãnh liệt. Chút cảm giác kỳ lạ ở phía sau gần như không ảnh hưởng gì.
Thong thả liếm mút phân thân trong miệng, Ariel vô cùng kiên nhẫn mở rộng cửa sau của Chung Thịnh. Cúc huyệt nho nhỏ vốn co chặt, được ngón tay dính dịch trơn mát xa một hồi dần dần nới rộng ra.
Luồn qua khe hở. Tràng bích nóng rực làm Ariel chỉ hận không thể vùi sâu vào đó ngay lập tức. Hít một hơi thật sâu, đè nén lửa dục trong lòng, Ariel không cam, cắn nhẹ một cái như thể trả thù việc mình không thể lập tức đi vào.
“A!” Chung Thịnh rên lên, hai chân bất giác run rẩy. Ariel cắn không mạnh. Nhưng cảm giác khoái cảm hòa cùng chút đau đớn ấy lại làm anh không nhịn nổi suýt thì bắn ra. May là anh ý thức được thứ đó của mình còn nằm trong miệng Ariel, có thế nào cũng không được bùng nổ, vậy mới nhịn được.
Ariel không biết Chung Thịnh suýt nữa giải tỏa trong miệng mình. Hắn vẫn chậm rãi mở rộng nơi sắp dung chứa mình kia.
Cửa huyệt mẫn cảm bị hai ngón tay kéo ra. Nếp uốn chung quanh dần giãn nở. Ariel thử nhét thêm một ngón tay vào, rất thuận lợi. Bây giờ ngón tay thứ ba đã len được vào trong.
Ước lượng kích cỡ của mình và ngón tay một chút, Ariel cảm thấy không thể không làm Chung Thịnh đau đớn chút nào được. Chí ít ba ngón tay phải thuận lợi ra vào rồi mới có thể giảm đau đớn đến mức thấp nhất.
Ngón tay trơn dính từ từ ra vào cửa huyệt. Sau vài lần, Ariel mừng rỡ phát hiện ra tràng bích tự động phân bố một lượng niêm dịch lớn. Có dịch ruột non làm trơn, ngón tay ra vào càng thuận lợi. Bôi trơn màu trắng sữa hòa cùng dịch ruột non trong suốt, cái màu quyến rũ của ***.
Hơi thở Ariel càng lúc càng dồn dập. Động tác mút vào cũng không tự chủ càng thêm lực. Hắn nghĩ khả năng tự chủ cả đời này của mình đều dùng vào giờ phút này rồi. Nếu người bên dưới không phải Chung Thịnh … e là bản thân cũng không tưởng tượng nổi mình lại hy sinh nhiều đến thế này.
“Buông ra … Ariel … mau buông ra …” Chung Thịnh không nhịn nổi, kẹp chặt hai chân. Anh sắp không chịu được nữa rồi, thật sự không nhịn được nữa rồi.
Cuối cùng Ariel cũng buông ra như ý muốn. Chung Thịnh chưa kịp thả lỏng đã cảm nhận được có vật cứng nóng rực đột nhiên vọt thẳng vào cửa huyệt đằng sau.
“Ư … A!” Chung Thịnh không kìm được gầm nhẹ một tiếng. Thứ cứng nóng ấy chạm đến một nơi thật kỳ diệu. Anh còn chẳng có thời gian mà phản ứng, chỉ thấy trước mắt sáng lóe lên, gầm nhẹ một tiếng, bắn ra.
Ariel thỏa mãn thở dài một hơi. Đúng như cảm giác vừa rồi, bên trong Chung Thịnh vừa căng chặt vừa nóng rẫy.
Thuốc trơn và dịch ruột non giúp hắn ra vào thuận lợi hơn. Lúc đẩy vào, tràng bích ép chặt như không muốn hắn tiến vào quá thuận lợi. Nhưng lúc rút ra, nó lại hút lấy như thể không nỡ rời.
Những cú thúc, những cái đưa đẩy không ngừng. Ariel cảm nhận được một sự khoái cảm tột cùng sung sướng. Bây giờ hắn đã hiểu, từng hưởng cảm giác này rồi ai còn muốn dùng tay nữa.
Thân thể Chung Thịnh như con thuyền dập dìu giữa đại dương, chỉ biết đung đưa theo nhịp va chạm của Ariel. Giờ anh chẳng còn sức nữa. Cứ như đợt bùng nổ vừa rồi đã cuốn đi hết sức lực của anh vậy.
“Ưm …” Chung Thịnh không thấy đau, hoặc có thể nói là chỉ đau chút chút, hoàn toàn có thể bỏ qua. Cảm giác căng trướng ở hậu huyệt lấp đầy đầu óc anh. Giờ đây anh chỉ có một suy nghĩ: Ariel đang ở trong cơ thể mình.
Bị áp chế, bị lấp đầy. Nghĩ đến những cảm giác này là Ariel mang lại, Chung Thịnh thấy mặt mình nóng đỏ như phát sốt. Đến tận giờ phút này anh còn chẳng biết mình có phải đồng tính không. Vì trên đời này, người có thể làm vậy với anh chỉ có Ariel, chỉ duy nhất Ariel.
“Chung Thịnh, em tuyệt quá!” Ariel híp mắt thì thào.
Cơ thể Chung Thịnh như có ma lực, làm hắn không kìm nổi cứ sa vào đó. Bàn tay vuốt ve cơ thịt săn chắc. Nơi đang bao bọc lấy mình ấy lại vô cùng mềm mại.
Giống như Chung Thịnh, với người ngoài đa phần đều là thái độ lạnh lùng cứng rắn, chỉ với mình hắn mới để lộ sự mềm mại bên trong.
Hai thân thể trần trụi quấn riết lấy nhau trên giường. Ariel tận tình thưởng thức bàn tiệc có tên Chung Thịnh.
Làn da nâu quyến rũ, khuôn mặt kiên nghị, cặp đùi thon dài, rồi cả cửa động căng chặt. Cứ nghĩ đến tất cả đều hoàn toàn thuộc về mình, Ariel lại muốn mỉm cười vui sướng.
Quả nhiên, bữa tiệc ngon lành thế này phải thưởng thức sớm. Kéo dài đến bây giờ mới ăn Chung Thịnh đúng là đáng tiếc.
Thè lưỡi liếm cánh môi khô của mình, Ariel tháo băng bịt mắt Chung Thịnh ra.
Đột nhiên khôi phục lại thị giác, tạm thời chưa nhìn rõ được gì. Đến khi Chung Thịnh nhìn rõ hẳn, đập vào mắt anh là đôi đồng tử sáng trong của Ariel.
“Em yêu anh.” Chung Thịnh nỉ non nói lời yêu như một người đang trong cơn mê muội.
Cặp mắt màu lam bạc chợt bùng lên ngọn lửa.
“Em cố ý …” Tiếng thì thầm trầm khàn làm Chung Thịnh bừng tỉnh, nhưng vẫn không hiểu câu này có ý gì.
Những cú thúc dồn dập như mưa rền gió dữ sau đó làm Chung Thịnh lại lần nữa dập dềnh giữa đại dương. Khi khoái cảm tột đỉnh bao phủ khắp toàn thân, anh mới mơ hồ hiểu ra Ariel nói câu đó là có ý gì.
“Ưm …” Chung Thịnh giơ tay lên, che đi ánh nắng chói mắt. Từ kẽ ngón tay nhìn ra ngoài, sắc trời sáng trưng cho anh biết bây giờ ít nhất đã đến giữa trưa.
Mê mang trong giây lát, rồi ký ức đêm qua đổ về như thủy triều. Chung Thịnh lập tức đỏ bừng mặt, cứng người không dám nhúc nhích. Anh còn chẳng dám quay lại nhìn thân thể ấm áp sát cạnh mình.
“Ừm.” Một cánh tay dài trắng nõn vắt qua ngực anh. Chủ nhân của cánh tay cũng dính sát vào anh rất tự nhiên.
Chung Thịnh nhìn mái tóc bạch kim xõa trên tay mình, lòng chợt thấy ấm áp lạ kỳ.
“Em tỉnh rồi?” Ariel mơ mơ màng màng hỏi, ngẩng đầu lên hôn.
Chung Thịnh cười rất dịu dàng, hơi cúi đầu xuống để hai phiến môi dán vào nhau.
“Mấy giờ rồi?” Chung Thịnh vừa mở miệng lại thấy giọng mình khàn khàn thật khó tin. Nhớ lại biểu hiện xấu hổ ngày hôm qua, cùng tiếng rên rỉ không kìm chế, đột nhiên thấy mặt mình nóng rực.
“Không biết.” Đôi tròng mắt dần trở nên rõ ràng. Ariel vừa tỉnh khỏi cơn mơ vô cùng vui vẻ khi vừa dậy đã được một nụ hôn chào buổi sáng.
“Chết rồi!” Chung Thịnh đột nhiên biến sắc. Hôm nay là ngày đầu tiên trong kế hoạch huấn luyện. Giờ này chắc là muộn rồi.
Anh vội vàng tìm quang não của mình ở quanh chỗ đầu giường. Ngày hôm qua lúc làm tình, quang não của anh bị Ariel tháo ra không biết đã quẳng đi đâu. Anh tìm mãi mà chưa thấy.