Chương 124
Editor: Nguyệt
“Chắc ở dưới đất.” Ariel vừa ngáp vừa nói. Hắn nhớ hôm qua lúc đè Chung Thịnh ra làm có vô tình đá phải cái gì đó.
Chung Thịnh nghiêng người định xuống giường. Nhưng chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, ngã quỵ xuống.
Một cánh tay trắng nõn ôm lấy cơ thể anh. Giọng nói dịu dàng của Ariel vang lên bên tai: “Cẩn thận.”
Chung Thịnh vẻ mặt quẫn bách gật gật đầu. Thật ra anh không yếu đến thế, chỉ là ngày hôm qua tiêu hao thể lực nhiều quá, thành thử cơ thể mới mềm như bún như bây giờ.
Vất vả lắm mới tìm được cái quang não rơi dưới gầm giường, Chung Thịnh dở khóc dở cười khi phát hiện ra Ariel không chỉ tháo quang não ra mà còn tắt luôn nguồn để tránh bị quấy rầy.
Mở quang não lên rồi, những tưởng sẽ có vô vàn tin tức ập đến, vậy mà chỉ nhận được một cái tin nhắn của Từ Vệ Quốc, nói là bây giờ không tham gia vào tiểu đội của họ được, còn đề cử Edward Heideck vào thay.
Trong tin nhắn, Từ Vệ Quốc khen Edward hết lời. Ngoài tố chất và thực lực vững vàng, tính cách khiêm tốn hòa nhã cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến hắn giới thiệu Edward cho nhóm Chung Thịnh.
Từ Vệ Quốc sớm biết cái kiểu nói một là một của Ariel. Hắn cũng biết tiểu đội này rất mạnh, chúng nó có ý tốt nên mới mời mình. Nhưng vì cái con chim khổng tước kia mà hắn không tài nào gia nhập nhóm bọn nó được. Áy náy mãi, cuối cùng hắn nhớ tới Edward trước giờ vẫn nổi tiếng là tính tình tốt. Hắn nghĩ người như Edward nếu gia nhập nhóm Chung Thịnh sẽ không nảy sinh mâu thuẫn gì với Ariel. Ừm … nói thật thì, Edward từng có mâu thuẫn với ai sao?
Edward à? Chung Thịnh nhìn cái tin nhắn thật dài, không biết cảm giác trong lòng mình là gì. Xét từ góc độ nào thì anh cũng không nên từ chối lời đề nghị của Từ Vệ Quốc. Anh từng nghe về thành tích cũng như phẩm hạnh của Edward rồi. Nhưng cứ nghĩ đến đằng sau Edward chính là gia tộc Heideck, anh lại không muốn tiếp cận người này.
“Sao thế?” Ariel cũng xuống giường, thấy Chung Thịnh thân trần đứng dưới ánh mặt trời, tia nắng vàng chiếu lên làn da màu lúa mạch như phủ lên một lớp ánh kim rực rỡ, không nhịn được liếm môi, lòng bắt đầu rục rịch.
“A? Không có gì.” Chung Thịnh giật mình tỉnh lại, nhìn đôi mắt lam bạc của Ariel như bùng lên ngọn lửa, mặt lập tức đỏ lừ.
“Không có gì thế sao em lại ngẩn người?” Ariel không dễ lừa như thế. Hắn dùng ngón tay cời cái quần lót bị ném trên ghế lên. Ừm, màu trắng, là của Chung Thịnh. Sau đó mặc vào người ngay trước mắt anh.
Mặt Chung Thịnh lại càng đỏ hơn. Mặc dù cái quần lót đó anh mới thay hôm qua lúc tắm xong, nhưng dù sao cũng là mặc rồi, ngài Ariel sao có thể …
“Hửm? Không nói?”
“Thì là … là …” Chung Thịnh thật sự không muốn nói chuyện này cho Ariel biết. Anh chỉ muốn xem như không có chuyện gì xảy ra, dù sau này Ariel biết sẽ trách mắng, anh cũng không muốn Ariel có bất cứ tiếp xúc gì với người nhà Heideck.
“Thì là … hôm nay chúng ta bắt đầu huấn luyện mà. Muộn thế này rồi, sao họ chưa đến tìm?” Nghẹn nửa ngày, cuối cùng Chung Thịnh cũng tìm ra một lý do trước khi Ariel đến trước mặt mình.
Ariel chỉ thấp hơn anh một chút. Rõ ràng là anh cúi xuống nhìn đối phương, nhưng khí thế ấy lại làm anh có cảm giác như mình đang nhìn lên cao vậy. Mặc dù Ariel chỉ mặc mỗi cái quần lót … còn là của anh.
“Hôm qua anh gửi tin cho mọi người rồi, nói là hôm nay chúng ta phải tra tư liệu, tối mới đến tập hợp. Hay là … chúng ta lại đi tra lần nữa.” Ariel nhếch môi cười. Hắn như nhìn thấy trên đầu Chung Thịnh mọc ra hai cái tai, đang run run bất an vì chủ nhân của nó nói dối.
“À.” Chung Thịnh gật đầu, rồi mới giật mình hiểu ra ‘tra tư liệu’ nghĩ là gì, tai bắt đầu đỏ.
“Em nghĩ chúng ta có cần đi tra tư liệu nữa không?” Ariel ôm phần eo săn chắc của Chung Thịnh, xoa vuốt cơ bắp anh.
Chung Thịnh chỉ thấy eo lưng đau nhức, lắp bắp nói: “Không … không tốt đâu.”
Ariel nhếch môi, tâm trạng vui vẻ hôn phớt lên môi anh một cái: “Không sao, còn rất nhiều tư liệu, sau này từ từ tra cũng được.”
Chung Thịnh vội gật đầu. Được làm tình với ngài Ariel là chuyện rất hạnh phúc. Đương nhiên, cũng rất thoải mái. Nhưng điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến công việc. Ngài Ariel không phải người vì việc tư mà bỏ bê việc công! [Hắn là người như thế thật sao?]
Chung Thịnh đỏ mặt dọn dẹp đồ đạc vứt dưới đất. Không biết một người mảnh khảnh như ngài Ariel sao lại có thể lực bền bỉ như thế. Ngày hôm qua anh đã được trải nghiệm thế nào là dục tiên dục tử. Những đợt kích thích nối tiếp nhau cùng giây phút cao trào làm anh tưởng như mình sắp chết đến nơi.
Lại nói … ngài Ariel học được kỹ xảo làm tình cao siêu ấy ở đâu?
Chung Thịnh nghĩ nát óc cũng không ra nổi.
Lúc hai người đăng nhập vào mạng chiến đấu, nhóm Lôi Tranh đã bắt đầu bài tập cơ bản rồi. Được sự dạy dỗ của đội trưởng Fox, cả bọn đã có hiểu biết sâu sắc về tầm quan trọng của những kỹ thuật cơ bản. Và quả thật là mấy bài tập cơ bản bình thường này giúp họ thực hiện những động tác độ khó cao một cách chính xác và nhuần nhuyễn hơn.
“Phù, hai người cuối cùng cũng đến. Tra tư liệu gì mà lâu thế?” Vừa đúng dịp nghỉ ngơi, Gerald vừa uống nước vừa lầu bầu hỏi.
Thật ra luyện tập trong không gian giả tưởng sẽ không ra mồ hôi. Gerald uống nước chỉ là theo thói quen thôi.
“Không có gì, một vài tư liệu về chiến thuật thôi.” Ariel thản nhiên trả lời. Chung Thịnh thì vẫn đứng bên cạnh hắn, mặt không biểu cảm. Nhưng Hạng Phi vẫn phát hiện ra tai anh đỏ lên.
“Huấn luyện chiến thuật? Chiến thuật gì? Nói nghe xem nào.” Gerald cảm thấy hứng thú, hỏi tiếp.
“Nói cái gì. Nói cậu có hiểu không? Chuyện gì cũng để ý đến, còn hơn cả con gái.” Hạng Phi cố ý ngắt lời cậu, tỏ vẻ bực mình.
Gerald bĩu môi, không hỏi nữa. Vừa rồi cậu chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
Nào ngờ, Gerald im rồi, Samantha lại bất mãn.
“Này Hạng Phi, cậu có ý gì, con gái thì làm sao? Cứ là con gái thì thích buôn chuyện à? Cậu nhìn đâu mà bảo là con gái thích buôn chuyện?”
Hạng Phi chán nản che mặt. Cậu chỉ định giải vây cho Chung Thịnh thôi mà, ai biết nói một câu lại động đến người theo chủ nghĩa nữ quyền như Samantha.
“Ha ha, Samantha, đừng nóng. Hạng Phi nhỡ miệng thôi mà, đúng không Hạng Phi?” Lôi Tranh hiền lành đứng ra hòa giải.
Hạng Phi gật đầu lia lịa. Cô bạn Samantha này dữ lắm, cậu không trêu nổi.
Thấy Hạng Phi chịu thua, Samantha mới gật đầu vừa lòng, tiếp tục luyện tập.
Hạng Phi liếc nhìn Ariel. Giải vây cho Chung Thịnh “nhà cậu” đấy, không có ý kiến gì à?
Ariel thản nhiên gật nhẹ đầu, ý là sẽ nhớ ơn này.
Hạng Phi thấy vậy liền vui vẻ quàng cổ Lôi Tranh: “Hà hà, người anh em cũng tâm lý ghê nha.”
Lôi Tranh xấu hổ giật giật người, nếu giãy giụa thì có vẻ hơi quá. Cậu quay đầu nhìn liếc qua Gerald đang ngẩn người, lòng thầm khinh bỉ Hạng Phi. Có bạn trai rồi thì đừng có gần gũi thằng con trai khác chứ. Xem đi, Gerald đáng thương, rõ ràng là đang giận!
Hạng Phi hoàn toàn không biết Lôi Tranh đang có hiểu lầm nghiêm trọng. Mà thực ra thì cậu cũng không nghĩ một cậu chàng thuần hậu chất phác thế này lại hay ảo tưởng.
Kỳ thực cậu thích tính cách của Lôi Tranh. Ở một mức nào đó, Lôi Tranh khá giống Chung Thịnh. Nay Chung Thịnh cả ngày bám lấy Ariel còn hơn cả vệ tinh định vị, tên Gerald kia thì chẳng phải đối tượng để tâm sự. Cô đơn tịch mịch, một cách tự nhiên, cậu muốn kéo gần quan hệ với Lôi Tranh. Bản năng mách bảo tính cách Lôi Tranh rất hợp với cậu, có thể trở thành bạn bè.
Mọi người bắt đầu luyện tập hết rồi, Ariel nghiêng đầu hỏi: “Từ Vệ Quốc không tới à?”
Chung Thịnh đứng khởi động bên cạnh nghe thế cứng người, vội giải thích: “Hình như anh ấy có việc, không vào đội của chúng ta được.
“À.” Ariel gật đầu, không hỏi tiếp.
Chung Thịnh do dự một lát rồi hỏi: “Anh có chọn được ai thích hợp không?”
“Tạm thời chưa có.” Ariel trả lời, làm như lơ đãng hỏi một câu: “Từ Vệ Quốc có đề cử ai không?”
Chung Thịnh thấy khó xử. Một mặt, anh không muốn người trong gia tộc Heideck có bất cứ cơ hội nào tiếp cận ngài Ariel. Một mặt khác, anh lại không muốn nói dối Ariel.
Ariel nhìn thoáng qua vẻ mặt Chung Thịnh, nói với vẻ đăm chiêu: “Em chọn được ai chưa?”
Chung Thịnh giật mình bừng tỉnh. Không phải anh lừa dối Ariel. Anh chưa trả lời ngài Ariel đã hỏi sang câu khác rồi. Cho nên không phải lỗi của anh!
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Em nghĩ có thể chọn Fredia.”