Đường Tốn dùng đầu ngón tay móc móc bên trong hoa động, Chu Hạ nâng eo đẩy đẩy lồng ngực anh, không thể kiềm chế mà vô thức cong chân. Hai cánh hoa theo đó mở ra, ngược lại càng giúp ngón tay ra vào thuận lợi.
“Đường Tốn... Ừm...” Chu Hạ gọi.
“Ừm?” Chậm rãi hôn một đường xuống dưới, tại phần rốn hôn mút một vòng, trong lòng bàn tay nháy mắt càng ướt đẫm.
Làm sao có thể ra được nhiều nước vậy. Đường Tốn nghĩ.
Chu Hạ lờ mờ đoán được anh muốn làm gì, bên cạnh xấu hổ thì càng nhiều hơn là mong đợi. Cô nghĩ may mà hôm nay về nhà đã tắm rửa một lần.
Đường Tốn dùng tay tiếp tục khiến Chu Hạ cong chân lại, nụ hôn ẩm ướt rơi vào khu vườn bí mật, chóp mũi cọ sát có chút ngưa ngứa, lúc ngậm lấy hạt châu đang run rẩy, anh không khỏi tăng thêm vài phần sức lực.
“Á.” Nơi đó tựa như có chốt mở, bị Đường Tốn ngậm vào liền tuôn một lượng lớn mật dịch, Chu Hạ sắp hỏng rồi, bụng dưới co thắt dồn dập rồi bắn ra.
“Nhanh vậy sao? “ Đường Tốn hút sạch mật dịch vừa chảy ra, gương mặt bị dính nước hơi óng ánh, anh cũng không để ý, tiếp theo chiếm lấy hai cánh hoa mềm mại, nhẹ nhàng cắn mút, vốn là nước đang ngừng chảy lại theo khe hẹp tràn ra ngoài.
Lặp đi lặp lại kích thích nhiều lần khiến bụng Chu Hạ co thắt dữ dội, mồ hôi chảy ra ướt đẫm, chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào lối đi chỉ có quy đầu từng ra vào, chân cô bị giữ lại không thể cử động, nhưng cô muốn ôm cái gì đó, thế là Chu Hạ vội vàng chộp lấy cái gối siết chặt trong ngực.
Hơi lạnh từ sợi tổng hợp ma sát vào đầu ngực đã dựng thẳng, Chu Hạ vừa mới cảm nhận được thì phía dưới Đường Tốn lại đang dùng lưỡi bắt chước vật đàn ông ra ra vào vào mị huyệt từng cái từng cái một.
Trên dưới đều bị kích thích.
Cái lưỡi ra vào bên trong vách hang kiều mị yếu ớt, Đường Tốn khống chế lực đạo đẩy qua đẩy lại, bên trong miệng tràn ngập mùi hương tình dục. Khu vườn dưới mũi bị thấm ướt hoàn toàn, anh ép chặt lấy ga giường để kìm nén bản thân, mắt thấy Chu Hạ sắp đạt đến cao trào, anh tại điểm giới hạn rút đầu lưỡi lại, đột nhiên bắt lấy tay Chu Hạ nắm chặt vật đàn ông của mình.
Chu Hạ trải qua hai lần kinh nghiệm, vật cứng rắn vừa cọ vào tay liền tự giác chuyển động.
Chỉ là lần này vật đó trong tay so với lần trước càng thêm nóng hổi, bàn tay to lớn của Đường Tốn vẫn còn đang phủ trên tay cô, Chu Hạ cũng chỉ bị động lặp lại theo động tác.
Trong lòng bàn tay có phải đã trầy da rồi hay không?
Cô vừa nghĩ tới, Đường Tốn liền đem vật cứng rắn của anh rút ra, bản thân cũng gia tăng tốc độ và sức lực lên xuống.
“Ách!”
Một dòng tinh dịch ấm nóng như bão tố phun ra, bắn đầy lên bụng Chu Hạ...
Tối hôm đó, hai người nhẹ nhàng vui vẻ, ôm nhau ngủ say.
Đường Tốn trở về thành phố B
Còn Trình Cảnh bị đánh gãy một cái xương sườn, được đưa vào bệnh viện.
Đêm hôm đó, là Chu Hạ gọi xe cứu thương.
Trình Cảnh có lẽ không biết, hoặc có lẽ biết nhưng giả bộ không biết. Dù sao từ sau đêm đó, anh ta liền không nói chuyện với Chu Hạ, ngay cả ánh mắt giao nhau cũng không có.
Trình Dị Minh có hỏi Trình Cảnh là ai ra tay, Trình Cảnh chỉ nói trước kia đắc tội với người ta. Trình Dị Minh cũng biết trước kia anh ta tương đối du côn, liền không hỏi thêm nữa.
Chuyện này cứ như thế mà khép lại.
Trình Cảnh xuất viện trước một ngày sang năm mới.
Chu Hạ chủ động muốn đưa cơm cho Trình Cảnh, còn khiến Chu Hân ngạc nhiên mãi. Dù sao bà cũng sống đến từng này tuổi, vẫn nhìn ra được quan hệ giữa Chu Hạ và Trình Cảnh thật chẳng ra sao.
Chu Hạ nhận hộp giữ nhiệt: “Con đi rồi về ngay.”
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, Chu Hạ không quàng khăn cũng không cảm thấy lạnh, đi trên đường nhanh nhẹn thêm mấy phần.
Đi tới cửa phòng bệnh, Chu Hạ chậm lại bước chân.
Lúc đi vào, Trình Cảnh đang chợp mắt. Chu Hạ thấy lông mi của anh ta đang run rẩy.
“Cơm tôi đặt ở đây.” Đặt hộp cơm ngay ngắn, Chu Hạ đứng thẳng lên, “Hôm nay tôi tới là muốn xin lỗi anh.”
Trình Cảnh không nói lời nào.
“Tôi xin lỗi, Đường Tốn ra tay hơi nặng. Thật xin lỗi.” Chu Hạ cúi đầu một cái, “Nhưng lúc trước anh làm cái loại chuyện kia, thật sự chạm tới ranh giới cuối cùng của tôi. Mà tôi cũng không phải là người rộng lượng, chính là hẹp hòi cực kỳ, căn bản chưa từng có suy nghĩ muốn tha thứ cho anh. Nhưng Đường Tốn là bạn trai tôi, anh ấy đã thay tôi ra mặt, tôi cũng sẽ không thể tiếp tục hẹp hòi nữa. Cho nên, lần này bỏ qua, chúng ta không ai nợ ai, cũng không liên quan đến nhau, mệnh ai người đó sống. Tôi nói xong rồi, cứ như vậy đi.”
Trình Cảnh vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Chu Hạ biết anh ta nghe được, cô đi tới cửa, “Anh nhớ ăn cơm, cố gắng dưỡng thương, mẹ và dượng vẫn chờ anh trở về ăn tết.”
...
Sau khi Chu Hạ đi, Trình Cảnh nhìn một cành khô đung đưa ngoài cửa sổ, xuất thần thật lâu.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Chu Hạ, liền muốn có được cô.
Chu Hạ xinh đẹp hơn những bạn gái trước của anh ta.
Trình Cảnh là người rất đào hoa, cấp hai đã bắt đầu không ngừng đổi bạn gái. Nữ sinh xung quanh đều biết anh ta hoa tâm, nhưng vẫn không chống lại được dáng dấp đẹp trai của anh ta, còn có mị lực của đồng tiền, ai cũng muốn ngã nhào vào người anh ta.
Lớp mười hai năm đó, Chu Hạ xuất hiện, anh ta thu lại tâm tư.
Đây là lần đầu tiên anh ta theo đuổi một người.
Chỉ là cách thức theo đuổi tương đối độc đáo, đó chính là không ngừng gây phiền toái cho Chu Hạ.
Nào biết khéo quá thành vụng, cũng khiến Chu Hạ ghét bỏ anh ta, anh ta liền thu liễm lại, chỉ yên lặng quan sát cô, không có hành động nào khác.
Sau khi thi xong đại học, Trình Dị Minh cùng Chu Hân kết hôn.
Trình Cảnh nửa vui nửa buồn.
Vui là hai người có thể tiếp xúc gần gũi, buồn là hai người có thêm một tầng quan hệ trước pháp luật.
Nhưng sau này, vui, cũng thành buồn — Chu Hạ lên đại học cực ít về nhà.
Mấy năm qua đi, Trình Cảnh kết giao với rất nhiều bạn gái, hoặc nhiều hoặc ít đều cùng Chu Hạ có ba phần giống nhau.
Cũng không phải anh ta thích Chu Hạ đến mức khắc cốt ghi tâm. Đơn giản bởi vì, không chiếm được, cô liền trở thành ánh trăng sáng, nốt chu sa trong lòng anh ta, làm sao cũng không thể quên.
Sự kiện trộm quần lót một năm trước, thật sự là ngoài ý muốn.