Ngày đó Trình Cảnh uống say, đi nhầm phòng.
Khi anh ta tỉnh lại may mắn Chu Hạ không ở nhà, ôm cái trán đi ra, anh ta thấy cái cái quần lót bên cạnh ghế salon.
Hẳn là của Chu Hạ sau khi đi chưa kịp cất.
Đây là quần lót của Chu Hạ.
Trình Cảnh ngón tay khẽ động, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm về phòng mình.
Có lần thứ nhất, liền có vô số những lần sau. Chu Hạ luôn luôn không về nhà, Trình Cảnh lại luôn dựa vào hành vi tà ác này nhớ tới cô.
Một mặt anh ta phỉ nhổ mình, mặt khác lại cầm trộm về nhiều hơn, khi đã quá rõ ràng, anh ta muốn trả về. Không nghĩ tới anh ta mới lấy đồ từ tủ quần áo mình ra, ngoài cửa liền rầm một cái. Anh ta có tật giật mình, lập tức đi xem, đúng là Chu Hạ.
Trình Cảnh tê liệt Chu Hạ không hề phát hiện, nhưng Chu Hạ mấy ngày sau đều xa cách lạnh lùng thật sự khiến anh ta tuyệt vọng.
Cô biết. Nhưng anh ta còn muốn tiếp cận cô.
Không ngoài dự liệu, các hành động tiếp cận đều khiến Chu Hạ vô cùng phản cảm. Anh ta biết sai, nhưng chính là không nhẫn xuống được.
Trình Cảnh cảm giác, mình đúng là bệnh rồi.
Sau đó, sự biến thái của anh bức Chu Hạ về thành phồ B.
Lại sau đó, Chu Hạ nói mình có bạn trai, hơn nữa còn muốn cùng người kia ở khách sạn.
Trình Cảnh giận điên lên, anh ta thậm chí nếm được cảm giác bị phản bội. Vì để khiêu khích, anh ta lại giẫm lên vết xe đổ, mang hết tất cả đồ nhỏ của Chu Hạ xếp trong tủ quần áo về phòng mình.
Đương nhiên anh ta hiểu rõ, điều này ngược lại sẽ càng đẩy Chu Hạ ra xa.
Nhưng như thế cũng tốt, để anh ta triệt để hết hy vọng, từ sau khi anh ta bị Đường Tốn đánh trước mặt Chu Hạ, là anh ta biết mình không còn cơ hội.
Để cô chán ghét mình, cũng rất tốt.
Mà Chu Hạ thì sao?
Không có anh ta cố ý thăm dò và tiếp xúc, anh ta nhìn ra được, trong năm này cô trải qua rất vui vẻ.
Trung tuần tháng hai, gió xuân lạnh thấu xương, không hề có chút hơi ấm.
Con đường ở thành phố B vắng vẻ, gió lạnh thổi, lá khô bay đầy trời.
Chu Hạ nắm tay nhét vào trong áo khoác, kéo vali hành lý, về đến nhà, bật lò sưởi lên mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Tốn một lúc nữa sẽ tới đón cô, muốn dẫn cô đi gặp mấy người bạn.
Vì muốn để lại ấn tượng tốt với bạn anh, Chu Hạ đã cắn răng đem áo khoác lông đổi thành áo khoác bình thường.
Kết quả là, Đường Tốn đem áo khoác của anh phủ lên người cô.
“Đi lên thay.”
Nét mặt anh nghiêm túc, Chu Hạ không dám manh động, khoác áo của anh lên nhà đổi áo lông. Lúc xuống cô ôm theo áo khoác của anh, đi cà nhắc mặc vào cho anh, nịnh hót nói: “Bạn trai nhà em thật đẹp trai quá.”
Đuôi mắt Đường Tốn cong cong, nhịn xuống, “Sau này đừng mặc ít như thế.”
Chu Hạ gật đầu giống gà con mổ thóc, cúi người lên xe, động tác lưu loát thắt dây an toàn, “Hôm nay muốn đi gặp bạn mà em đã gặp qua sao?”
“Gặp qua hai người. Trang Hà và Lộ Chước, Tiêu Thần Thần và chồng cậu ta ra nước ngoài chơi còn chưa quay về. Còn có một người, em chưa nghe qua, tên là Nhạc Tri.”
“Nhạc Tri? Cái tên này rất hay, nghe đã cảm thấy có văn hóa.”
Đường Tốn cười cười: “Cậu ta là cái người học kém nhất trong nhóm bọn anh.”
Chu Hạ: “...”
Địa điểm gặp mặt là hội sở Kiều Đình nổi danh thành phố B.
Chu Hạ ăn mặc dày cộp đi theo sau lưng Đường Tốn. Không ai ngăn cản, bọn họ một đường đi lên, đến một phòng bao ở tầng cao nhất.
Thật ra trước khi đi vào Chu Hạ đã tưởng tượng ra khung cảnh ba người ngồi quanh một chiếc bàn đàm luận về xu thế tài chính gần đây. Nhưng sau khi bước vào, Chu Hạ liền trầm mặc.
“Vương tạc!” (*)
(*) Ý chỉ con bài lớn nhất
Chu Hạ chưa từng nghe qua chủ nhân của âm thanh này, đoán chừng anh ta chính là Nhạc Tri.
Vẫn là Lộ Chước phát hiện ra bọn họ, anh ta vẫy tay: “Ầy muội tao tới, đổi sang mạt chược, đổi sang mạt chược!” Cuối cùng anh ta lại hướng Chu Hạ nhướng mày: “Này, em dâu, lại đây gặp mặt.”
Chu Hạ: “...”
Bên cạnh Lộ Chước là một cô gái, mắt to mũi cao cằm nhọn, ăn mặc hở hang, áo khoác để trên đùi, yên lặng nhìn cô.
Cô gái này Chu Hạ nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng nhớ ra gặp cô ta ở đâu, hiện nay là tiểu hoa đán mới xuất hiện Địch Khởi Nguyệt, rất hot.
Bên cạnh Lộ Chước là Trang Hà cô đã gặp qua ở bệnh viện, giống Nhạc Tri đều không mang theo người tới, trong tay hai người đều cầm một điếu thuốc.
Trang Hà đeo kính mắt hút thuốc, rất giống phần tử lưu manh giả danh tri thức, khuôn mặt Nhạc Tri sau nàn khói mỏng, diện mạo có phàn nữ tính nhưng bên dưới áo sơ mi và cơ bắp lộ ra không hợp nhau, khiến Chu Hạ vô thức nhìn vào cánh tay Đường Tốn.
“Giới thiệu một chút, Chu Hạ.” Đường Tốn lướt qua Lộ Chước và Trang Hà, “Nhạc Tri.”
“Xin chào.”
Nhạc Tri nhước mày hất cằm, “Xin chào.”
Nếu như vừa vào cửa không nghe thấy “Vương tạc”, Chu Hạ thật sự cảm thấy anh ta là một tên cơ bắp nho nhã.