Bốn người đàn ông vừa vặn góp thành một bàn mạt chược, nửa đường Đường Tốn thay đổi, để Chu Hạ ngồi vào vị trí của anh.
“Em chỉ biết cơ bản thôi.”
“Vậy là đủ rồi, thua tính cho anh.”
Chu Hạ ngồi xuống, “Thắng cũng của anh.”
“Được.”
Cô chính là kim chủ của anh.
Lộ Chước nhìn không nổi, chửi bậy một câu: “Mù rồi mù rồi, đừng khoe nữa!”
Lại cảm thấy không cam tâm, quay đầu hỏi Địch Khởi Nguyệt: “Biết chơi không?”
Địch Khởi Nguyệt không ngờ Lộ Chước sẽ hỏi cô nàng, “Cái gì? Em không biết.”
“Cái gì?” Lộ Chước kéo tay cô nàng ngồi xuống, cố ý nhại lại theo Đường Tốn: “Thua tính cho anh.”
Địch Khởi Nguyệt: “...”
Cô nàng thật sự không biết chơi, nhưng Lộ Chước là kim chủ của mình, cô nàng chỉ là một tiểu minh tinh, tự nhiên không không thể không nghe lời: “Được.”
Thế là Địch Khởi Nguyệt liền thua một cách triệt để.
Lộ Chước: “...”
Chu Hạ còn tốt, ngoan ngoãn thắng được một món tiền nhỏ, cô nhét vào trong túi áo Đường Tốn: “Tiền boa.”
Nhạc Tri nhận điện thoại xong, từ bên ngoài quay lại, anh ta cầm bật lửa đốt một điếu thuốc, “Tiểu cô nương tìm tôi, tôi phải đi đón con bé rồi.”
Sau khi người đi, Chu Hạ hỏi: “Tiểu cô nương là ai?”
“Một cô gái nhỏ nuôi trong nhà cậu ta.”
Đèn lồng vẫn còn được treo ngoài đường, mười giờ tối, Đường Tốn đưa Chu Hạ về nhà. Đoạn đường này, Chu Hạ cũng biết được tình huống cơ bản của Nhạc Tri qua lời kể của Đường Tốn.
Nhạc Tri là người lớn tuổi nhất trong nhóm bọn họ, theo đường quân đội, mới hai mươi bảy tuổi đã lên đến hai vạch ba sao.
Anh ta tuy có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại là người cẩu thả, ngày thường mở miệng là ăn nói thô tục, nhưng từ khi trong nhà có thêm một cô em gái, anh ta liền thu liễm lại không ít.
“Cô em gái này đến cùng có lai lịch gì?”
“Ông nội cậu ta đưa về, hình như là cháu gái chiến hữu.”
Có đèn đỏ, Đường Tốn dừng xe, “Em có hứng thú với Nhạc Tri?”
“Không có đâu. Nói thế này, dường như với gương mặt kia của anh ta, dáng người theo đó phải yếu đuối. Nhưng mà không hề, căn bản nhìn qua anh ta rất cơ bắp. Đây chính là tương phản manh, anh không hiểu đâu.”
Đường Tốn không cần biết cái gì là tương phản manh, chỉ nghe được hai chữ, “Em thích cơ bắp?”
Anh không tự chủ hóp bụng lại, ánh mắt như mang theo tia X quang.
Cơ bụng sáu múi hiện ra dưới lớp áo sơ mi, nhưng quả thật không quá rõ ràng khiến anh hối hận vô cùng, gần đây quả thật rất lâu chưa có luyện tập.
“Người phụ nữ nào mà lại không thích cơ bắp mê người chứ?” Chu Hạ thuận miệng nói.
Sắc mặt Đường Tốn lạnh tanh, lời này của Chu Hạ qua tai anh, quả thật chính là ghét bỏ.
Chu Hạ vẫn hồn nhiên không biết. Nhưng nếu có biết chắc chắn sẽ buồn cười, cô thích Đường Tốn, mặc kệ anh có cơ bắp hay không.
Anh chính là tiêu chuẩn.
Đến nhà, Chu Hạ chuẩn bị xuống xe, Đường Tốn đột nhiên tới gần cô.
Chu Hạ lo lắng mắt mình biến thành mắt gà chọi, cô lui về phía sau, lòng bàn tay đặt lên lồng ngực anh, “Sao... sao thế?”
Đường Tốn nói: “Không mời anh lên uống chén trà sao?”
Hai người dường như trở lại thời điểm còn chưa xác định quan hệ vào nửa năm trước.
Ngón tay chống đỡ lồng ngực Đường Tốn cong lên, không còn sức lực, giác quan thứ sáu nói cho Chu Hạ biết, buổi tối hôm nay nhất định sẽ phát sinh cái gì đó.
“Đã trễ thế này rồi, uống trà gì chứ...”
Đường Tốn không ngờ Chu Hạ sẽ từ chối anh, mặt trầm xuống, vừa định lui về liền bị Chu Hạ ôm cổ.
Cô cắn lỗ tai anh: “Đương nhiên là cần ăn cháo, cháo ngọt.”
Nên ăn bữa khuya.
Chu Hạ đến tuổi này không thu hoạch gì to lớn, duy nhất học được chính là cách làm món cháo ngọt do Chu Hân truyền thụ.
Trước tiên vo nửa bát gạo dưới vòi nước cho sạch, Chu Hạ cắt một củ khoai, một lúc lại tìm hạt sen, công tác chuẩn tuy lóng ngóng nhưng đã hoàn tất, eo đột nhiên bị người nào đó ôm lấy.
Ánh đèn trong phòng bếp mờ nhạt, bát lớn bát nhỏ đựng nguyên liệu đã qua xử lý đặt thành từng hàng, hai bóng người xếp chồng lên nhau in xuống mặt đất, lại tạo ra chút không khí mập mờ.
Chu Hạ tê dại nửa thân trên, cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh ôm em, em không thể nấu cháo được.”
“Chút nữa rồi nấu.”
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Làm gì?” Đường Tốn ôm cô thật chặt, “Vẫn là đi tắm trước đã.”
Mười phút sau.
Chu Hạ nhìn tấm gương mông lung sương mù, vuốt vuốt mái tóc ướt, cô đằng hắng hô một tiếng: “Đường Tốn, lấy giúp em áo ngủ!”
--- Đương nhiên là cô cố ý.
Chờ ngày này, chờ rất lâu rồi.
Có người gõ cửa, Chu Hạ mở một khe hở, cô với tay ra: “Đưa em.”
Đường Tốn ở bên ngoài cửa nhìn tay cô, cổ tay tinh tế trắng nõn, hai tay anh trống trơn, trực tiếp tiến tới nắm tay cô.
Chu Hạ còn chưa kịp chỉnh lại biểu cảm, Đường Tốn đã bước vào phòng tắm.
“Này... này?”
Chu Hạ cơ thể trần trụi nói.