Chu Chu Hữu Đường

Chương 10: Chương 10




Ngày Chu Hạ quen biết Tiêu Thần Thần, trời mưa rất to.

Mây đen dày đặc, bầu trời âm u, lớp tự học buổi tối bị hủy, Chu Hạ làm trực nhật bị một nhóm nữ sinh cho leo cây, đợi khi cô làm xong thì trong trường cũng không còn mấy bóng người.

Chu Hạ túm chặt áo khoác, bàn tay rụt vào trong tay áo, khung xương của cô nhỏ nhắn, dưới đồng phục to rộng của trường, cả người như đứa bé mặc trộm quần áo của người lớn.

Kéo cặp xách từ đằng sau ra phía trước, Chu Hạ bật ô, tán ô xòe ra, “phịch” một tiếng đủ không gian cho ba bốn người che. Chu Hạ thở phào một hơi.

Vẫn là Chu Hân dự đoán trước.

Ô rất to, Chu Hạ rụt người vào giữa, nước mưa không làm ướt được người cô, có một nữ sinh cách đó không xa đang đứng trú mưa.

Đó là Tiêu Thần Thần. Chu Hạ nhìn một cái là nhận ra, cả trường chỉ có mình cậu ta vào cuối thu sẽ mặc chân váy trắng chứ không mặc quần đồng phục.

Tiêu Thần Thần đang đợi mưa tạnh, có lẽ chờ đến phát chán, cậu ta ngồi xổm xuống, vươn tay đón những giọt nước mưa lạnh buốt, gò má trắng nõn như đóa hoa trà lúc sáng sớm.

Chu Hạ đứng trong mưa, nước mưa rơi lộp độp trên mặt ô, rơi dày đặc, cô cảm thấy ô trong tay mình hơi nặng, có lẽ cần thêm một người đảm nhận sức nặng này với cô.

Thế là cô đi tới chỗ Tiêu Thần Thần, âm thanh trong trẻo lạnh nhạt cùng ngày mưa hài hòa với nhau: “Muốn đi cùng không?”

Tiêu Thần Thần ngẩng mặt lên, có giọt nước bắn lên chóp mũi của cậu ta, “...Có thể không?”

“Có thể.”

Tiêu Thần Thần đứng lên, cậu ta ôm cặp sách, cười chân thành: “Cảm ơn.”

Thật ra Chu Hạ muốn hỏi cậu ta một chút, vì sao chỉ một mình cậu ta ở đây, Đường Tốn đang ở đâu...

Nhưng cô không có lý do để hỏi.

Ngược lại Tiêu Thần Thần chủ động hỏi trước: “Cậu là Chu Hạ ban khoa học tự nhiên?”

“Cậu biết tôi?” Chu Hạ hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy, lớp tôi có rất nhiều người thích cậu.” Tiêu Thần Thần nghịch ngợm nháy mắt, “Tôi ở ban xã hội, tên là Tiêu Thần Thần, hôm nay cảm ơn cậu.”

“Đừng khách khí, nhưng...” Chu Hạ trầm ngâm một lúc, “Sao cậu lại ở đấy một mình?”

“Người đi cùng tôi có việc đi trước, tôi không muốn về nhà, dứt khoát ngồi ở đây đợi mưa tạnh.”

Người đi cùng Tiêu Thần Thần? Là Đường Tốn chắc.

“À.” Chu Hạ gật đầu, hỏi cậu ta: “Cơn mưa này có lẽ kéo dài đến ngày mai, nếu không tạnh thì cậu vẫn cứ đợi sao?”

Tiêu Thần Thần nghe xong, đột nhiên dừng bước khiến Chu Hạ không thể không dừng lại theo.

Cậu ta trầm mặc, Chu Hạ liền chờ cậu ta nói chuyện.

Khi mở miệng lần nữa, giọng nói của Tiêu Thần Thần hơi khàn khàn, giống như tiếng sỏi đá trong mưa gió,mang theo chút tang thương.

Cậu ta nói: “Lúc đầu vốn định chờ đợi, nhưng cậu xuất hiện, cho nên tôi không muốn đợi thêm nữa, gặp mưa cũng không phải vấn đề lớn, huống chi còn có ô.”

Chu Hạ siết chặt cán ô, thì ra Đường Tốn thích kiểu này --- nói chuyện mập mờ, có thể khiến người ta thấy sương trắng, nhưng lại không thấy phong cách phía sau màn sương --- căn bản nghe không hiểu.

Nhưng Chu Hạ không nghĩ tới, đây là lần thứ nhất Chu Hạ cùng Tiêu Thần Thần nói chuyện, cũng là lần cuối cùng ở trường cấp ba.

Bởi vì ngày thứ hai, thứ ba... đến tận khi Chu Hạ chuyển trường, Tiêu Thần Thần vẫn chưa từng tới trường học.

Đường Tốn cũng thế.

Có người nói, Tiêu Thần Thần ra nước ngoài giải sầu, Đường Tốn là bạn trai cậu ta, đương nhiên cũng đi theo.

Lúc Chu Hạ nghe được, không rảnh vì tình cảm thầm mến sắp tan vỡ của mình mà đau lòng.

Khoảng thời gian kia, cho dù là Đường Tốn, cô cũng không còn sức lực để suy nghĩ.

*

Bây giờ là thời gian tự học buổi tối của học sinh.

Chu Hạ cùng Đường Tốn đi vào Đằng Hạnh --- trên bảng thông báo cho tới bây giờ vẫn còn dán ảnh Đường Tốn.

Trong sân trường cực kỳ yên tĩnh, mỗi ô cửa sổ trên tòa nhà dạy học trong đêm tối xếp thành từng khối ngay ngắn thẳng hàng. Không muốn quấy rầy đàn em tự học, Chu Hạ và Đường Tốn đi vòng qua sân chạy, chỉ có cột đèn cao mười mét làm bạn.

“Sau khi chuyển trường, tôi chưa từng quay trở lại, nơi này vẫn không thay đổi gì cả.” Chu Hạ nói.

“Ừm.” Đường Tốn nhớ ra cái gì đó, anh nhếch môi, thuận theo câu nói hỏi tiếp, “Sau đó cậu chuyển tới trường nào?”

“Mẹ tôi đưa tôi tới thành phố A, tìm một trường học tư nhân, trường cấp ba bình thường không muốn nhận học sinh mới trong thời gian sắp thi tốt nghiệp, sợ ảnh hưởng tới tỉ lệ trên lớp.”

Nói nói, Chu Hạ có chút kỳ quái: “Tôi và cậu đang nói tới chuyện chuyển trường của tôi ư?”

Người bình thường khi nghe cô nói chuyện chuyển trường, phản ứng đầu tiên đều hỏi vì sao lại chuyển trường mà không phải chuyển tới chỗ nào.

Đường Tốn sắc mặt khẽ biến: “Nói rồi, lần đầu gặp mặt cậu đã nói rồi.”

“Thật sao?” Chu Hạ cười tỏ vẻ không sao cả, “Chắc là tôi quên.”

Phía sau tòa nhà Đằng Hạnh có một khu rừng mọc đầy cây ngân hạnh, lá vàng tháng mười, rải đầy trên mặt đất.

Giẫm lên lá ngân hạnh, mềm mềm giòn giòn, vang vọng trong khu rừng tĩnh mịch. Yên tĩnh. Không người. Ban đêm.

Đúng là thời cơ tốt để làm chuyện xấu.

Chu Hạ hơi khẩn trương, cô níu lấy ống tay áo, ra vẻ thoải mái nói đùa: “Tôi nhớ trước kia đâ là thánh địa hẹn hò của mấy đôi tình nhân, không biết bây giờ còn không.”

“Bây giờ vẫn thế.”

Đáy lòng Chu Hạ khẽ động, còn tưởng Đường Tốn định làm cái gì, ai ngờ anh tiếp tục nói: “Vừa rồi mới chạy một đôi, đoán chừng tưởng chúng ta là giáo viên.”

“... Hả?” Chu Hạ kịp phản ứng, cười gượng hai tiếng, “Ha ha ha, vậy ở đây đúng là thánh địa hẹn hò rồi.”

Không thể phát triển thêm, Chu Hạ thất bại ngồi trên ghế đá cách đó không xa, Đường Tốn cũng tới bên cạnh cô ngồi xuống: “Trước kia cậu có từng tới đây hẹn hò không?”

“Không có.” Chu Hạ cúi đầu đá đá lá ngân hạnh, “Cấp ba tôi chỉ thích ngủ.”

Đường Tốn nhìn cái đầu tròn tròn của cô mỉm cười, trong mắt có ánh sáng. Chu Hạ không nhìn thấy.

“Tôi cũng chưa từng tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.