Nghỉ ngơi giữa trận.
Đường Tốn hất mấy lọn tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên trán ra sau, anh liếc xuống đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ rồi.
Lộ Chước ném một chai nước khoáng qua, anh bắt lấy nhưng không uống, mi tâm nhíu lại một đường.
“Cậu sao thế?”
“Mệt.”
Lộ Chước nhìn anh như nhìn quái vậy: “Mới chơi chưa đến một tiếng mà cậu đã mệt? Đùa tôi à?”
Đường Tốn không trả lời, anh uống một hơi hết nửa chai nước mới khiến tâm trạng phiền muộn vơi đi một ít.
“Tôi nói này,“ Lộ Chước dùng khủy tay đụng anh, “Cậu cứ nhìn đồng hồ làm gì thế hả?”
“Cậu cứ nhìn tôi nhìn đồng hồ làm gì?”
Lộ Chước: “... Tôi thấy cậu hơi nóng nảy.” Đột nhiên, anh ta đổi đề tài: “Ầy không phải cậu hẹn con gái tới đây đấy chứ?”
Đường Tốn không nói lời nào.
“Xong rồi bị tôi nói trúng rồi, có phải là người Trang Hà nói mấy hôm trước không?”
Đường Tốn không nói lời nào.
“... Đường Muội Tao, cậu đúng thật là muội tao.” (*)
(*) Muội tao (闷骚): thường để chỉ những người có vẻ bề ngoài trầm tĩnh nhưng trong nội tâm lại rất mãnh liệt. Những người này hiếm khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài và cảm xúc cũng rất ít khi thay đổi nhưng trong trường hợp đặc biệt thường có những biểu cảm ngoài dự đoán. (Theo baike). Ý ở đây chỉ anh Đường ngoài lạnh trong nóng hừng hực:))
Lộ Chước bỏ chai nước khoáng uống hết xuống: “Còn muốn chơi tiếp không?”
“Chơi.”
Đường Tốn đứng dậy, Lộ Chước lại không đuổi theo.
Anh ta đứng ở phía sau hô: “Đường Muội Tao, có mỹ nữ.”
Tên Lộ Chước này, lớn lên trong sắc đẹp, lời ngon tiếng ngọt hạ bút thành văn, người không đáng tin nhất trừ anh ta ra thì không ai dám nhận. Trong mắt anh ta, chỉ cần không phải là đàn ông thì đều là mỹ nữ. Đường Tốn không thèm để ý đến anh ta, lúc cầm bóng rổ liếc xéo qua, bản thân anh cũng sững lại.
Lộ Chước đứng phía sau tiếp tục gào lên: “Đúng là mỹ nữ! Mười phần! Đường Muội Tao cậu có thấy hay không... Á, cậu đang nhìn. Ôi chao không phải chứ, cậu nói cậu có phải là muội tao không? Có phải muội tao không!”
“Đừng chạy, cẩn thận chân.” Đường Tốn nói.
Lộ Chước trợn mắt nhìn anh, nói như chuyện hiển nhiên: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi chạy?”
...
Do tới thị trấn đai học nên Chu Hạ đặc biệt mặc một cái áo phông màu trắng phối hợp với quần jean, tóc cô để xõa, khuôn mặt trắng nõn không trang điểm như lòng trắng trứng gà, nói cô là sinh viên đại học năm nhất cũng không có ai nghi ngờ.
Dọc đường Chu Hạ đi, có hơn nửa nam sinh bị cướp mất hồn, có nam sinh lấy được bóng thì xoay người một cách tiêu sái, cách Chu Hạ gần ba vạch điểm, ném bóng, bóng vào rổ, cậu ta vừa cười vừa quay đầu, chỉ còn thấy một bóng lưng tinh tế.
Nữ sinh kia ở đại học nào? Bọn họ nghi ngờ.
Nghe Đường Tốn nói, Chu Hạ không tiếp tục chạy, vừa đi tới bên cạnh Đường Tốn vừa giải thích: “Đi nửa đường thì xe taxi bị người ta đụng phải, tôi không bắt được xe khác nên đi bộ tới, ai ngờ bị lạc đường, đông nam tây bắc thật khó nhận...”
Lúc sáng trò chuyện, Chu Hạ cự tuyệt lời ngỏ ý tới đón của Đường Tốn. Lúc này, cô chỉ muốn dùng lời giải thích để chứng minh sự hối hận của bản thân.
Đường Tốn không nhíu mày, biểu cảm khuôn mặt cũng khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, anh hỏi: “Sao không gọi cho tôi?” Nhìn thấy trên trán của Chu Hạ còn lấm tấm hồ hôi, anh cắn chặt quai hàm.
“Tôi sợ cậu đang chơi bóng rổ.”
“Chân cậu mới khỏi, đi đường nhiều sợ lại bị trật.” Đường Tốn dừng lại một chút, “Trang Hà ghét nhất là bệnh nhân không biết tự chăm sóc bản thân.”
Chu Hạ: “Vậy lần sau tôi sẽ chú ý.” Cô chép miệng trong lòng, ai quan tâm bác sĩ Trang nghĩ thế nào chứ.
Vì muốn tạo cảm giác tồn tại, Lộ Chước đi tới bên cạnh Đường Tốn: “Có muốn chơi nữa không?”
Anh ta cố gắng thể hiện vẻ kiêu ngạo trước mặt Chu Hạ, nhưng trong mắt Chu Hạ lúc này chỉ có Đường Tốn --- cô đã gặp nhiều người khác phái thích thể hiện trước mặt mình rồi.
“Không chơi. Tôi muốn đi ăn.”
“Ăn cái gì?” Chu Hạ hỏi.
“Đợi tôi thay quần áo.” Đường Tốn nhét bóng rổ vào ngực Lộ Chước, hướng Chu Hạ nói: “Tôi dẫn cậu đi.”
Lộ Chước lại bị bỏ quên: “...”
*
Chỗ ăn cơm là quán ăn nhỏ chuyên món thịt ếch.
Chu Hạ không ngờ Đường Tốn sẽ dẫn cô tới đây, “Không cần thay tôi tiết kiệm tiền.”
“Ở đây đồ ăn rất ngon, lúc tôi học cấp ba hay đến.”
Cấp ba ư... Chu Hạ không đáp lại.
Quán ăn tuy bé nhưng rất náo nhiệt. Đường Tốn và Chu Hạ đợi nửa tiếng mới đợi được một bàn trống.
Nửa tiếng này, Chu Hạ và Đường Tốn chơi “Bạn vẽ tôi đoán” trên di động.
Đường Tốn hỏi: “Cái này rốt cuộc là cái gì?”
“Không thể nói.” Chu Hạ che di động, “Cậu phải nhìn những gì tôi vẽ để đoán.”
Đường Tốn nhìn bức tranh miễn cưỡng có thể coi là vẽ một con chim, câm nín, đánh bốn chữ: Đại bàng giương cánh.
Chu Hạ bên cạnh hô: “Đường Tốn cậu thật lợi hại! Làm sao cậu có thể đoán được!”
Đường Tốn: “...Ừm.”
Khi anh cảm thấy mình nên nói thêm gì đó, nhân viên phục vụ liền gọi bọn họ vào lấy số.
“Ăn cái gì?”
Chu Hạ còn đang chìm đắm trong “Bạn vẽ tôi đoán”, cô nói: “Cậu ăn cái gì tôi ăn cái đó.”
“Cho hai phần thịt ếch và hai phần sương sáo, thêm một chén cơm nữa. Còn có, ếch ít cay.”
Thứ tự không đúng, vào không được, Chu Hạ không muốn chơi nữa, còn không vui thích bằng ngắm Đường Tốn.
Cầm lấy hai đôi đũa đũa trúc, rút ra, vừa đi vừa ma sát, lúc đưa cho Đường Tốn, Chu Hạ vỗ tay một cái: “À đúng!”
“Sao thế?”
Tôi không thể ăn đồ quá cay, vừa rồi quên không nói cho cậu.” Chu Hạ nhỏ giọng nói.
“Thịt ếch tôi gọi ít cay.”
Chu Hạ ngại tóc vướng víu, cô vừa buộc lại vừa cười: “Vậy thì tốt, hai chúng ta có khẩu vị giống nhau.”
Đồ ăn rất nhanh được bê ra, sau khi ăn xong ếch và sương sáo, Chu Hạ thỏa mãn sờ sờ bụng: “Ngon lắm.”
“Trước kia tôi chơi bóng rổ xong thường xuyên cùng bạn bè tới đây ăn. Tiệm này mở rất lâu rồi, ông chủ là người rất rốt, đồ ăn đều tươi mới cả.”
Ở đây rất gần trường cấp ba Ly Đằng. Ly Đằng là trường cấp ba của Đường Tốn và Chu Hạ.
“Tốt xấu gì cũng từng học ở đây hai năm, thế mà tôi lại bỏ qua chỗ này.”
“Bây giờ biết cũng không muộn.”
Đi ra khỏi quán ăn, bên ngoài đã sáng đèn, hương thơm của đồ ăn và tiếng rao của những gánh hàng rong vang lên liên tục, có học sinh mặc đồng phục mua đồ ăn, bọn họ tập chung ở một chỗ, mỗi một việc nhỏ đều có thể khiến họ cười nghiêng cười ngả.
Lạc vào trong hoàn cảnh này, Chu Hạ tưởng rằng mình vẫn còn là học sinh. Cô ngẩng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy ký hiệu của tòa nhà Đằng Hạnh.
Đường Tốn đứng bên cạnh Chu Hạ, cách cô nửa bước chân, có thể lúc ăn cơm cô bị ám mùi, lẫn lộn cùng với hương thanh mát của hoa cỏ, đúng là một mùi hương đáng yêu; cũng có thể nhìn thấy mấy sợi tóc xoăn cứng đầu không bị buộc lại, quấn vào mũ áo, thuận theo đuôi tóc nhìn xuống, là phần gáy trắng nõn.
Bây giờ trời đã tối hẳn, ngay cả sợi tóc của Chu Hạ cũng cảm thấy điềm đạm.
Anh nỏi: “Có muốn tới Đằng Hạnh không? Trở lại chốn cũ.”