Chu Hạ ngồi trên giường, mặt không đổi sắc ôm lấy chân.
Tư thế này cô đã duy trì ba tiếng.
Tật Phong là Đường Tốn, Đường Tốn là Tật Phong.
Đường Tốn không chỉ thích cô từ rất lâu, hơn nữa còn lấy một thân phận khác tiếp xúc với cô gần ba năm.
Cho nên tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của anh, mà cô từng chút vì tóm được anh vào tay mà đắc ý bao lâu. Thật là... vừa xấu hổ vừa ngu ngốc.
Khiến Chu Hạ thực sự cảm thấy khó chịu, là cô luôn không muốn Đường Tốn biết những lời đồn đại kia, thật ra Đường Tốn đã sớm biết, thậm chí còn giấu diếm cô.
Trong lòng cô chôn một quả bom, không thời khắc nào không lo lắng quả bom sẽ nổ, không ngờ quả bom đó đã sớm bị nổ tung rồi.
Người đó chính là bản thân cô.
Cô như thằng hề đang biểu diễn, lại vẫn có người nguyện ý hùa theo cô. Chu Hạ khóc không ra nước mắt, cũng không biết đúng sai thế nào.
Kim đồng hồ nhích dần đến mười giờ, Chu Hạ mới giật giật.
Buồn bực sắp bốn tiếng, cổ cô có chút mỏi.
Quần áo Đường Tốn chưa thay, Chu Hạ khóa phòng bao lâu, anh ngồi im trên ghế sô pha nhìn trần nhà bấy lâu.
Còn ngủ quên mất.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Tốn theo phản xạ có điều kiện mở mắt ra, bị ánh sáng từ đèn chiếu tới, anh nheo mắt lại, nhìn sang.
Anh thấy một cái chân, rồi năm đầu ngón tay đặt trên tường, sau đó là tóc tai bù xù của Chu Hạ.
Cô choàng một cái chăn màu trắng, tóc dài hất hết ra phía trước, trong miệng yếu ớt nhấn mạnh từng chữ: “Đường Tốn... anh biết sai chưa?”
Nếu như không phải Đường Tốn quang minh lỗi lạc, thật sự sẽ bị Chu Hạ dọa cho hét lên.
Anh thành thật gật đầu, nói: “Anh biết sai rồi.”
“...Sai ở đâu?”
“Không nên dấu giếm em, cũng không nên không kịp thời đoán được tâm trạng em, lại càng không nên không biết làm thế nào lúc em tức giận, còn có...”
Anh đem hết sai lầm đổ lên đầu mình.
“Ngừng ngừng ngừng!” Chu Hạ sửa sang mái tóc, để lộ khuôn mặt, “Anh biết sai là tốt rồi, đừng nói nữa.”
Nói thêm nữa người sám hối sẽ đổi thành cô rồi. Đường Tốn đối với cô quá tốt, cô sẽ cảm thấy có áp lực.
Đường Tốn sóng mắt lưu chuyển, dịu dàng nói: “Vậy em tha thứ cho anh chứ?”
Chu Hạ tóc không vuốt thẳng, cái chăn treo trên cánh tay, cứng rắn làm mặt lạnh một hồi cuối cùng không kiềm chế được, cô cười đưa tay với Đường Tốn: “Ôm một cái.”
Vận may ba đời mới có thể gặp được Đường Tốn.
Trong lòng Chu Hạ, chỉ cần là Đường Tốn, mọi chuyện đều trở thành đơn giản.
Tức giận quá tốn thời gian, cũng quá tốn năng lượng. Chu Hạ rất mệt mỏi.
Dù sao sớm muộn cũng sẽ tốt.
Vậy tại sao không cho nó tốt sớm một chút.
Chu Hạ đẩy Đường Tốn, “Đừng, em đói...”
“Anh cũng đói.” Nói xong còn cắn vào cổ Chu Hạ một cái.
“A đau đau... đau... Ừm....”
Tiếng thét đau đớn lui dần, hóa thành tiếng rên rỉ.
Đường Tốn nhéo nhéo hạt châu, sau khi làm cho cửa động ẩm ướt liền cắm hai ngón tay vào.
Chu Hạ dùng hai cánh tay làm điểm tựa, xương hông nhô lên, bắp đùi trắng nõn, giữa hai chân sưng đỏ, ngón tay đang xuyên vào trong đó, lôi ra mật hoa vừa dính vừa trơn.
“Đẹp lắm.”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, xương quai xanh thấm ướt mồ hôi, lọn tóc ẩm ướt vươn trên bờ vai, đỉnh đồi còn lưu lại dấu vết bị mút ướt át, bụng dưới bằng phẳng, cái rốn mượt mà, nơi bí ẩn bị nước thấm ướt sáng lấp lánh.
Động hoa được nới lỏng sẵn sàng, Đường Tốn rút ngón tay ra, đặt Chu Hạ ngồi trên người mình, thân dưới trầm xuống, vật đàn ông cương cứng đến dọa người liền thuận lợi đẩy vào trong nơi tiêu hồn.
“A...”
Không gian của ghế sô pha có hạn, ngược lại giúp bọn họ có thể nếm thử tư thế mới.
Hai cặp đồi đầy đặn dán vào cơ ngực rắn chắc, đỉnh ngực nhô cao ma sát với nhau tràn ra hương vị tình dục, phía dưới chặt chẽ kết hợp, cơ bắp Đường Tốn gồng lên cứng rắn, anh nâng eo Chu Hạ để cô chuyển động lên xuống, khiến vật đàn ông bị lửa lóng kẹp chặt vô cùng sung sướng.
Chu Hạ chống hai tay lên vai Đường Tốn, cô cô ý trèo lên, để đầu ngực trước miệng Đường Tốn, tùy anh dày vò.
Đầu lưỡi quét tới quét lui, cái lưỡi thô to quấn lấy đỉnh ngực sưng cứng, Chu Hạ ngửa đầu, cặp mông di chuyển, thanh nóng bóng bị nuốt hết rồi lại thò đầu ra bên ngoài, đem mật hoa chảy ra dính khắp nơi.
“Quá tuyệt vời...”