Nơi mềm mại yếu ớt không chịu nổi một kích, lúc thanh cứng rắn đâm vào, động tác đơn giản mà thôi bạo, hai miếng thịt mềm mại bị quấn vào, có nước bôi trơn, ngược lại không thấy đau.
Mông Chu Hạ hơi mỏi, cô không đẩy ngực đến trước miệng Đường Tốn nữa, Đường Tốn giày vò một hồi mới hài lòng thả ra, “Sao vậy em?”
Vừa lên đỉnh một lần, hai chân Chu Hạ run rẩn lợi hại, chậm rãi nằm ra ghế sô pha, mông đối diện với Đường Tốn, khép chân lại. Cô nói: “Làm như vậy mệt lắm, làm thế này.”
Còn chọn nữa.
Đường Tốn đánh lên mông cô một cái, một chân để xuống dưới sàn, một chân co trên ghế sô pha, anh nâng mông Chu Hạ, đẩy vật cứng rắn vào động hoa còn chưa kịp khép lại kia.
“Á...”
Cơ thể lần nữa căng đầy, Chu Hạ ưỡn thẳng eo, thuận tiện giúp vật nóng bỏng hoàn toàn tiến vào cảm nhận khoái cảm bị dồn ép.
Đường Tốn làm đến tinh thần sảng khoái, anh ưỡn người làm với tốc độ cực nhanh, dù thoải mái nhưng vẫn không quên vuốt ve cặp mông đầy đặn, nhào nặn như đang trộn bột mì, nổi rõ từng dấu vân tay đỏ ửng khắp nơi.
Hai cái bánh bao đung đưa, ma sát trên mặt ghế sô pha, đau đớn và khoái cảm cùng tồn tại, khóe mắt Chu Hạ hơi ướt, cô há miệng thở dốc: “A... nhẹ một chút... a... a...”
Quy đầu đụng phải một khối thịt gồ lên bên trong, không ngừng nhấn mạnh vào, khoái cảm đột nhiên ập tới, cổ họng Chu Hạ thít chặt, cả cơ thể cong lên, nơi nhạy cảm liều mạng kẹp chặt, Đường Tốn đột nhiên rút ra, Chu Hạ mềm nhũn nhưng cặp mông vẫn duy trì tư thế vểnh cao.
Ánh mắt Đường Tốn thẫm lại, anh nhìn nước từ trong nơi tư mật của Chu Hạ tí tách chảy ra, nhỏ xuống ghế sô pha, cực kỳ quyến rũ.
Anh hưng phấn mang áo mưa vào rồi lại nâng người đâm thẳng vào trong.
Càng chặt càng nóng càng thoải mái.
Chu Hạ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy hạ thể siết lại, động tác đón ý hùa theo vô thức, cô hóp chặt bụng dưới, bao bọc thanh nam tính càng thêm chặt chẽ.
“Sao em lại ngoan như vậy?”
Đường Tốn ra vào trầm ổn, Chu Hạ mệt không nói thành lời.
Cô há miệng cắn tay vịn, hổn hển nói: “Đương nhiên là vì anh...”
*
Nửa tháng trôi qua, quán cà phê trang trí hoàn thiện.
Chu Hạ đi vào Hòa Kỷ đã trở lên sáng sủa, nhìn mọi nơi gật đầu một cái.
Linh An đi bên cạnh cô, “Thế nào? Đẹp không ạ?”
Chu Hạ nghiêng đầu cười nói: “Rất tốt, thưởng em một cái phong bì lớn.”
Nụ cười xinh đẹp chỉ cô gái đang yêu mới có.
Nói thật đến bây giờ Linh An vẫn không thể tượng tượng ra Chu Hạ cùng người đàn ông lạnh lùng kia yêu đương sẽ như thế nào.
Hai người có thể nói chuyện gì? Chắc tán gẫu từ thời tiết lạnh đến thời tiết nóng đi.
Nghe thấy Chu Hạ muốn phát phong bì cho mình, Linh An ngượng ngùng sờ mặt, cười hắc hắc, sau đó nghĩ tới một chuyện.
“Đúng rồi, chị Hạ Hạ, hai ngày trước tiểu thịt tươi kia lại tới tìm chị.”
“Tiểu thịt tươi nào?”
“Cái gì Thời Quang đó.” Cái tên này rất đặc biệt, Linh An vẫn nhớ.
Hôm đó Hòa Kỷ chưa khai trương, Linh An kiểm tra xong liền đóng cửa, Lâm Thời Quang xuất hiện, mở miệng liền hỏi Chu Hạ có đến quán cà phê nữa không.
Lúc ấy Linh An cảm thấy rất buồn cười, “Quán cà phê này không chuyển nhượng, bà chủ vẫn là chị Hạ Hạ. Mấy ngày nay đã trang trí xong, đã chọn ngày khai trương.”
“À anh ta.” Trong đầu Chu Hạ xuất hiện hình ảnh người phụ nữ đi bên cạnh anh ta, “Anh ta tìm chị có việc gì?”
“Em cũng không biết, em cho anh ta biết thời gian khai trương của quán, anh ta nói đến lúc đó sẽ tới.”
Không chờ Chu Hạ gật đầu, cũng không đợi đến lúc khai trương, lúc này ở ngoài cửa liền có hai người tiến vào.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Đúng là Lâm Thời Quang cùng người phụ nữ đó.
Chu Hạ đứng thẳng người: “Đến sớm rồi, còn chưa khai trương.”
Lâm Thời Quang cao hơn người phụ nữ kia, nhưng cũng không thể ngăn được tầm mắt cô âm thầm quan sát người đó.
“Chu Hạ, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Là Lâm Thời Quang nói.
...
Chu Hạ đan hai tay đặt lên đầu gối, dựa vào ghế, cô có khí chất, dáng vẻ lười biếng, lại không tập chung, tràn đầy phong tình, không tìm ra được khuyết điểm.
Linh An bưng tới ba ly nước, đặt xuống cẩn thận rồi trở lại bếp.
Chu Hạ khách sáo cười: “Tiếp đãi không chu đáo, mong bỏ qua.”
Lúc này, người nói chuyện trước không phải là Lâm Thời Quang, mà là người phụ nữ vẫn luôn cúi đầu bên cạnh, cũng chính là Lâm Thời Vi.
Lâm Thời Vi không biết chột dạ hay thế nào, vô cùng căng thẳng. Nhất là khi thấy Chu Hạ sống thoải mái như vậy, cô ta biết mình quả nhiên ứng với bốn chữ kia.
Nhân quả tuần hoàn.
Lâm Thời Vi khẽ nâng mặt, giữa lông mày hằn dấu khắc khổ do cuộc sống khó khăn.
Cô ta mở miệng nghẹn ngào: “Chu Hạ, xin lỗi.”
Editor: Xôi thịt đến những chương cuối cùng, thật sự làm khó editor như tôi T_T