“Nữ Thần Công Chính, cô hãy đưa Trương Anh Hào xuống phía dưới mua bánh dâu tây đi.” Cố Thanh Sơn nói.
[Được.]
Trương Anh Hào mang theo mèo mun đi mất, Cố Thanh Sơn thấy Diệp Phi Ly trầm mặc không nói gì thì hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Diệp Phi Ly nói: “Tôi đột nhiên cảm giác thấy, mặc dù bản thân có thực lực cường đại, nhưng trên phương diện kỹ xảo giết người thì vẫn còn rất nhiều thiếu sót.”
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ lên vai hắn ta, nói: “Rất nhiều sát thủ đều bắt đầu học tập kỹ xảo giết người từ nhỏ, mà cậu là giữa chừng mới thay đổi, đương nhiên không thể so được với bọn họ rồi. Nhưng con đường tiến hóa của cậu còn rất rất dài, xét theo phương diện thực lực tuyệt đối, cậu mạnh hơn họ, cũng sẽ tiến xa hơn họ.”
Diệp Phi Ly suy ngẫm, nói: “Lần đầu tiên tôi gặp anh cúng thế. Rõ ràng thực lực của tôi hoàn toàn có thể nghiền ép anh, nhưng tôi vẫn không thể giết anh.” Hắn ta ngập ngừng hỏi tiếp: “Tôi có cần phải đi học thêm chút gì không?”
“Không vội, chờ thêm một thời gian nữa, tôi cho anh một vài thứ tốt.” Cố Thanh Sơn cười.
Liêu Hành đột nhiên nói: “Lần này có lẽ thắng được, nhưng không thể để mãi như vậy. Mỗi lần trò chơi Người Bất Tử thay đổi quy tắc, chưa chắc chúng ta có thể phá giải hết.”
Diệp Phi Ly đồng ý nói: “Đúng vậy, cho dù giết quán quân của nó, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản tâm nguyện bất tử của nhân loại.”
“Đối với chúng ta mà nói, hiện nay chỉ có thể chờ đợi thêm thôi.” Cố Thanh Sơn khoanh tay, vẻ mặt tự nhiên nói.
“Chờ thêm?” Liêu Hành hỏi.
“Đúng vậy, giết quán quân còn chưa đủ, phải chờ tới thời điểm nó lộ ra sơ hở.” Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Tình huống hiện tại tựa như hai quân giằng co, hai bên đều không ai nhường ai, đều đang tìm nhược điểm của đối phương. Chỉ có thể chờ tới khi nó phạm sai lầm, chúng ta mới có thể toàn lực ra tay, tranh thủ một kích tất sát.”
Diệp Phi Ly và Liêu Hành giật mình nhìn hắn.
“Chúng ta... Còn chưa ra tay toàn lực sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Đương nhiên là chưa.” Cố Thanh Sơn híp mắt. Thoạt nhìn, dáng vẻ lười biếng của hắn tựa như lão hổ đang chợp mắt.
Diệp Phi Ly và Liêu Hành nhìn nhau.
“Tôi đột nhiên cảm thấy việc mình cất công trở lại từ trong vũ trụ để đi theo cậu... dường như không phải là quyết định sáng suốt gì...” Liêu Hành lẩm bẩm.
Mấy người bọn họ chờ thêm một lát nữa, khi thấy tên sát thủ kia từng bước giết ra khỏi vòng vây, gần chạm đến chiến thắng thì Trương Anh Hào cũng mang theo mèo mun trở lại.
Giọng nói già nua đột nhiên vang lên trong lòng mỗi người.
[Chào các vị đang xem cuộc chiến, trò chơi Người Bất Tử lần này đã kết thúc.]
[Vương giả của chúng ta đã xuất hiện, vì thể diện của ngài, chúng ta hãy chữa lành vết thương trên người của ngài trước.]
Mấy người nhắm mắt lại, tiếp tục nhìn về phía sân đấu.
Trên võ đài có gần nghìn thi thể nằm đó, chỉ có một gã đàn ông cầm phi đao đen thùi lùi trong tay thì vẫn đứng. Khắp toàn thân gã đều là vết thương, mới thoáng qua thì thấy giật mình, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra không hề có vết thương trí mạng.
Trên mặt gã mang theo một mặt nạ đầu sói.
Dựa theo hướng dẫn của giọng nói già nua, gã bước vào trong một quan tài màu đen, chữa lành hết mọi vết thương trên người.
[Vương giả của lần khiêu chiến này đang đứng một mình trên sân đấu, vì lý do an toàn nên tôi sẽ giấu tên của ngài như một bí mật nho nhỏ của riêng mình.]
[Thời khắc kích động lòng người đã đến. Chúng ta hãy cùng xem, ngài sẽ nhận được những phần thưởng gì!]
Một hộp báu phát sáng rực rỡ từ trên trời hạ xuống.
Hình ảnh như vậy đã xuất hiện trong hai lần trước, người nọ cũng làm giống hai Quán quân cũ, chạm một cái vào hộp báu.
Chiếc hộp bật mở ra, bên trong có một viên đan dược đen nhánh và một đôi giày đen tuyền.
Người nọ không chút do dự cầm viên đan dược đen nhánh kia lên, ném vào trong miệng nhai hai ba phát rồi nuốt xuống.
Bởi khuôn mặt của gã đã được giấu dưới cái nón rộng vành, cho nên mọi người đều không thấy rõ vẻ mặt của gã, chỉ có thể thấy được gã dùng lực quơ nắm tay rồi chạy vòng vòng nhanh như bay, miệng thì điên cuồng gào thét phát tiết sự kích động trong lòng.
[Lần khiêu chiến này là lần được tổ chức tỉ mỉ nhất từ lúc trò chơi bắt đầu tới giờ, cho nên phần thưởng lần này của chúng ta đặc biệt phong phú.] Giọng già nua cất lên thật cao.
[Thưa ngài Quán quân, xin ngài hãy bình phục tâm tình lại một chút rồi nhìn đôi giày này.]
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lại, nhìn chằm chằm đôi giày có bề ngoài xấu xí kia. Người nọ cũng xoay người chạy về, cầm giày trong tay quan sát tỉ mỉ.
[Thưa ngài, đôi giày này được thiết kế đặc biệt dành riêng cho ngài. Nó có thể bao bọc cả người ngài lại lúc ngài phát động Thiên Tuyển kỹ. Đồng thời, nó có thể biến đổi ngoại hình tùy ý, tuyệt đối không để người khác nhận ra!]
Mấy câu này nói ra vô cùng khó hiểu, rất nhiều khán giả lúc trước không quan tâm để ý đến gã này khi nghe thấy đều không hiểu gì. Nhưng người nọ nghe vậy thì toàn thân run rẩy, dường như cả giày cũng không cầm chắc được.
Đám người Cố Thanh Sơn vẫn luôn chú ý gã ta nên biết Thiên Tuyển kỹ của gã là gì, vì vậy bọn họ hiểu được đôi giày này với gã quý giá nhường nào.
Thiên Tuyển kỹ của tên sát thủ này cũng tương tự với xuyên qua hư không, có thể ném thứ gì đó ra ngoài để hoán đổi vị trí.
Đây là Thiên Tuyển kỹ đứng đầu hệ chiến đấu.
Nhưng nếu gã đi đôi giày này vào, rồi phát động Thiên Tuyển kỹ, thì không chỉ vũ khí mà ngay cả người gã cũng có thể xuyên qua hư không, xuất hiện ở những vị trí khác.
Tính năng khá giống với Thần kỹ “Súc Địa Thành Thốn“.
Có thể nói, đôi giày này trực tiếp giúp Thiên Tuyển kỹ của gã tăng lên tới cấp bậc Thần kỹ. Cho dù là bảo mệnh hay là giết người, đây đều là kỹ năng vô cùng cường đại.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.trầm giọng nói: “Xem ra lần này tôi phải đi chung với anh rồi.”
“Được thôi.” Diệp Phi Ly nói.
“Năng lực cường đại như vậy mà hiện tại đã lấy ra, xem ra quái vật trò chơi này đầu tư một khoản vốn rất lớn rồi.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Bên kia, giọng nói già nua tiếp tục vang lên: [Trò chơi Người Bất Tử lần này đã kết thúc. Chúng tôi sẽ bảo vệ cho Quán quân, không để con rệp khó ưa kia đến quấy rầy cuộc sống của ngài.]
[Bây giờ, chúng tôi sẽ đưa ngài ấy tới một địa điểm ngẫu nhiên mà ngay cả bản thân chúng tôi cũng không biết. Ngài sẽ xuất hiện tại một vị trí bất kỳ trên Trái Đất, đương nhiên chúng tôi cam đoan địa điểm ngài ấy xuất hiện là an toàn.]
Bóng dáng người nọ đột nhiên biến mất khỏi sân đấu.
[Hoan nghênh mọi người tham gia trò chơi Người Bất Tử lần tới.]
[Tôi sẽ bảo đảm sự an toàn cho người vô địch, mọi người có thể hoàn toàn yên tâm khi tham gia vào trò chơi.]
[Hẹn gặp lại vào trận chiến tiếp theo!]
Đến đây, giọng nói già nua biến mất.
Ánh sáng tối dần.
Kể cả gần ngàn thi thể trên mặt sân đấu cũng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Mèo mun nói thế nào?” Cố Thanh Sơn lập tức hỏi.
Trương Anh Hào nâng mèo mun lên, nhẹ nhàng hỏi: “Bảo bối, bây giờ mày biết người kia ở đâu không?”
Mèo mun kêu meo meo meo vài tiếng.
“Nó cảm thấy sự tồn tại của người kia rồi.” Trương Anh Hào nói.