“Bị phát hiện rồi... Hả? Trò chơi thưởng cho gã một thanh giáo dài, gã đâm xuyên đối phương rồi lại chạy.” Diệp Phi Ly nói.
“Lần này thì trốn trong phạm vi chỉ có năm người loạn đấu, thủ một lần, đang khôi phục thể lực.” Trương Anh Hào nói.
“Đúng vậy, người này tấn công thì trí mạng như rắn độc, nhưng phòng thủ thì còn cẩn thận hơn cả rắn độc.” Diệp Phi Ly nói.
“Có lẽ số người gã giết là nhiều nhất, nhưng cho tới bây giờ lại chưa có ai nào chú ý tới gã cả.” Trương Anh Hào nói. Cuối cùng, anh ta khó hiểu hỏi Cố Thanh Sơn: “Sao cậu có thể phát hiện ra người như vậy?”
“Tôi đã nhìn hết hơn trăm người trên sân đấu, chỉ có gã ta không có sát khí, cũng không có ai đặt lực chú ý lên gã.” Cố Thanh Sơn nói.
Trương Anh Hào lại nhìn người nọ, một lát sau gã lẩm bẩm: “Đúng là một tay sát thủ tuyệt vời.”
“Không có sát khí là sao?” Diệp Phi Ly không hiểu hỏi.
“Gã ta không toát ra ý nghĩ giết người.” Trương Anh Hào giải thích.
“Nhưng gã đang giết người mà!” Diệp Phi Ly nói.
“Vì thế mới đáng sợ.” Trương Anh Hào đáp: “Giết người đối với gã mà nói giống như ăn cơm uống nước, là một chuyện đương nhiên, vì vậy nên gã không có sát ý.”
Diệp Phi Ly liếm môi một cái nói: “Chất lượng tốt, thích hợp làm con mồi của tôi.”
Cố Thanh Sơn nói: “Tên này rất nguy hiểm, tuy thực lực của cậu mạnh hơn gã, nhưng gã hiểu rõ việc giết người hơn cậu đó.” Hắn bổ sung thêm: “Hơn nữa, gã chắc chắn còn vài năng lực chưa lộ ra. Nếu như tìm được kẻ này, tôi sẽ đi chung với cậu.”
“Cần dàn trận lớn vậy sao? Hay là để mình tôi đi thôi, chỉ là tốn thêm chút thời gian.” Diệp Phi Ly hỏi.
“Chúng ta xem thêm đã.” Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định tạm thời quan sát tiếp.
Lúc này, trên sân đấu đã không còn nhiều người.
Kẻ kia dần dần không che giấu thực lực nữa, gã vứt bỏ giáo dài trong tay, rút hai thanh đoản đao buộc trên chân ra, thân hình xuyên tới xuyên lui trên sân đấu giống như ma quỷ. Không một ai có thể địch lại gã, thường thường vừa mới đối diện đã bị gã cắt cổ.
“Tốc độ biến thái.” Trương Anh Hào nói.
“Chắc chắn gã đã dùng biện pháp gì đó để kích thích tiềm lực thân thể, có lẽ là Thần thông thuộc Lôi điện.” Cố Thanh Sơn nói.
Rốt cuộc có một tên tu võ cường đại phát hiện ra gã, bèn tập hợp lực lượng Quy Tàng trên người mình rồi gầm lên nhào tới.
Hai người giao chiến, sau ba năm chiêu, người nọ bị tên tu võ đánh bay ra ngoài. Tuy gã có lực Lôi điện trợ giúp nhưng đối phương lại đang mặc một bộ tỏa tử giáp * cổ đại, trên đầu đội giáp sắt hình yêu quỷ, hai tay mang một bộ Cốt Chỉ ** tràn ngập băng sương, nên hoàn toàn không sợ gã.
(*) Tỏa tử giáp: Giáp được làm bằng những vòng sắt tròn nhỏ móc lại với nhau.
(**) Cốt Chỉ: Nghĩa là “Ngón tay bằng xương”.
Những trang bị này đều là phần thưởng của trò chơi Người Bất Tử sau khi giết đủ số lượng người nhất định.
Gã chức nghiệp giả kia nhìn tên tu võ, rồi cúi đầu nhìn lại mấy vết thương trên người mình. Đây là lần đầu tiên gã bị thương trong lần khiêu chiến này.
Gã đột nhiên giơ tay lên, một thanh phi đao bị ném ra biến mất trên không trung. Chỉ chớp mắt sau, phi đao đã xuất hiện ngay sau lưng tên tu võ đạo, hung hăng đâm xuyên qua khe hở của khôi giáp.
“Thiên Tuyển kỹ!” Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly đồng thanh kêu lên.
Tên tu võ rút dao găm ra định tấn công, nhưng bất chợt lại ngã trên mặt đất.
“Tên tiểu nhân hèn hạ này, ngươi dùng độc!” Hắn ta hét lớn một tiếng, dồn hết sức bật người lên tiếp tục nhào tới.
Gã chức nghiệp giả tiếp đòn của tên tu võ, khoảnh khắc giao thủ gã chấp nhận bị đánh trúng lần nữa, đồng thời tung một chưởng ra, hất rơi mũ giáp hình yêu quỷ của đối phương.
Tên tu võ kia đã trúng độc nên độ sát thương giảm xuống rất nhiều, người nọ lại dựa vào lực đánh của đối phương bay ngược ra sau mấy trượng. Gã rút thanh phi đao thứ hai ra, dứt khoát ném lên trên không.
Phi đao lại biến mất, chỉ một thoáng đã đâm vào yết hầu của tên tu võ. Hắn ta ôm lấy cổ từ từ quỳ xuống đất, nhưng chưa thể chết ngay được. Ngay sau đó, hắn ta chợt rút dao găm ga, điều khiển bắp thịt trên cổ, siết chặt cho vết thương khép lại.
Những võ đạo gia bình thường đương nhiên có thể khống chế bắp thịt để khép vết thương lại, đây cũng là năng lực chiến đấu vô cùng cường đại.
Tên tu võ lộ ra vẻ đắc ý, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên biến sắc.
“Không...”
Ầm!
Dao găm rơi trên mặt đất, tên tu võ cũng ngã xuống, hai mắt trợn trừng lên, chết không nhắm mắt, trên mặt hắn ta bị một lớp gì đó màu lục nhạt bao phủ. Lúc này, gã chức nghiệp giả kia mới bay vút tới thu lại dao găm.
Đột nhiên, một thanh dao găm toàn thân đen nhánh chậm rãi hiện ra giữa không trung, giọng nói già nua vang lên từ trong đó: [Ra tay rất đẹp, đây là phần thưởng cho ngài vì đã giết chết 193 người.]
Người nọ cầm lấy dao găm ngắm nghía một chốc rồi hài lòng cất đi.
“Chuyên dùng phi đao ngắn và dao găm, có thần thông hệ Lôi điện kích thích thân thể, có Thiên Tuyển kỹ loại không gian.” Cố Thanh Sơn nói.
[Đã ghi lại, cần bắt đầu chọn lọc chưa?] Nữ Thần Công Chính lại hỏi.
“Bắt đầu chọn lọc.” Cố Thanh Sơn nói.
[Tự thuật từ khóa.] Nữ Thần Công Chính nói.
[Chức nghiệp giả Thiên Tuyển, Ngũ Hành Khai Hóa, thiên phú Lôi điện.]
[Trong ba quốc gia lớn tổng cộng có 23 người có thiên phú Lôi điện, loại trừ 7 người, còn lại 16 người.]
[Giới tính nam, chiều cao khoảng 1m77.]
[Tổng cộng có 16 người, loại trừ 13 người, còn lại 3 người.]
[Có hình xăm diện tích lớn, thuận tay trái, có Thiên Tuyển kỹ loại không gian.]
[Tổng cộng có 3 người, loại trừ 3 người, còn lại 0 người.]
[Trong hồ sơ chức nghiệp giả của ba quốc gia không có người nào giống vậy.] Nữ Thần Công Chính nói.
Mới tìm kiếm được mấy bước thì manh mối đã đứt đoạn.
Trương Anh Hào suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy thì rất có thể gã là người của thế giới ngầm.”
Rất nhiều tội phạm bỏ trốn, người nhập cư trái phép, người xã hội đen ở thế giới ngầm đã sớm xóa bỏ quang não cá nhân rồi. Bọn hị là những người không có thân phận chân chính thuộc về mình.
Cũng có một vài người, bởi vì phải tham gia một số hoạt động đặc biệt như sát thủ, hoặc cố ý che giấu năng lực cá nhân nên chưa từng báo cáo, hoặc là những người không hứng thú với những đãi ngộ hậu đãi của các quốc gia đối với chức nghiệp giả.
Người như vậy thì Nữ Thần Công Chính không có cách nào tìm ra.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Mèo mun nói thế nào?”
Trương Anh Hào cười ha ha một tiếng, kiêu ngạo nói: “Miêu tả chi tiết như vậy thì không thành vấn đề với mèo mun.”
Mấy người cùng nhau nhìn về phía mèo mun.
Mèo mun nâng cằm rồi lắc lắc đầu, lại nâng hai móng vuốt tới bên mép, làm động tác nhấm nuốt liếm liếm, cuối cùng thì gật đầu.
“Bảo bối của tôi nói, lâu lắm nó chưa được ăn dâu tây rồi.” Trương Anh Hào dịch.
“Nói vậy là có ý gì?” Liêu Hành liếc mắt hỏi.
“Đương nhiên là chờ người kia trở lại thế giới của chúng ta, mèo mun có thể tìm được gã.” Trương Anh Hào nói.
Mấy người nghe vậy đều thở phào một hơi. Xem ra lần này trò chơi Người Bất Tử cũng không thể đạt được thắng lợi như nó đã tưởng tượng.