Trên sân đấu bắt đầu có thêm nhiều người hơn.
[Đúng vậy, đúng vậy, ta thấy càng ngày càng có nhiều người dự thi.] Giọng nói già nua trở nên hưng phấn.
Diệp Phi Ly nhìn sang Cố Thanh Sơn hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Xem ra nó cũng toàn lực ứng phó rồi.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Người Bất Tử cần cắn nuốt linh hồn mới có thể không ngừng tiến hóa ra chức năng mới. Qua hai trận thách đấu vừa rồi, nó gần như không thu được bao nhiêu sức mạnh.
Nhưng bây giờ, nó đã nghiêm túc sửa lại quy tắc trò chơi, lại lấy ra trang bị ẩn nấp để tiếp tục tổ chức cuộc thách đấu. Chuyện này đối với nó mà nói đúng là dốc hết sức lực rồi.
Có lẽ nó đã dùng hơn phân nửa số linh hồn nó vừa mới cắn nuốt được.
Rầm!
Cửa phòng bị đẩy ra, Liêu Hành mặc áo ngủ lòe loẹt, mắt nhắm mắt mở vừa đi vừa mắng: “Cái đồ khốn nạn đáng chết này, giết nhiều ngươi như vậy còn không để yên cho ông đây ngủ. Hay là chúng ta đi đánh nó nhừ tử luôn đi.”
“Ông có ý gì không?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Không có, tôi nghe theo mấy người.” Liêu Hành ngáp một cái.
Diệp Phi Ly liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn: “Làm sao bây giờ?”
Cố Thanh Sơn nói: “Trong đội chúng ta có hai người là chuyên gia đi tìm người đấy.”
“Ai vậy?”
“Nữ thần và Trương Anh Hào.”
[Tôi lập tức gọi anh ta trở về.] Nữ Thần Công Chính nói.
Họ chẳng phải đợi lâu, chỉ một lát sau Trương Anh Hào đã xuất hiện ở cửa.
“Lão già thối tha kia, điểm đặt Bước nhảy siêu tốc của ông sao lại nằm ngay giữa đống rác vậy hả? Đó là sở thích của ông sao?” Anh ta phàn nàn với Liêu Hành.
“Không ở đó thì ở đâu? Chẳng lẽ đặt ở cửa sở cảnh sát, để cho đám cảnh sát đó đoán xem sao có người lại tự dưng biến mất hả?” Liêu Hành cười lạnh nói.
“Vội vã gọi tôi về như vậy là có chuyện gì?” Trương Anh Hào hỏi.
“Là trò chơi Người Bất Tử. Những người tham gia đã bị nó dùng biện pháp để che giấu thân phận, tôi muốn nhờ mèo mun của anh đi tìm.” Cố Thanh Sơn nói.
Trương Anh Hào nói: “Chúng ta thử xem.” Nói xong, anh ta vươn tay gõ nhẹ lên mặt đất. Ngay lập tức, một cái lỗ thủng hình trụ tròn chậm rãi mở ra, một con mèo mun nhảy ra khỏi đó.
Trương Anh Hào ôm mèo mun vào trong ngực nói: “Bảo bối, bọn tao cần sự trợ giúp của mày.”
Mèo mun nhẹ nhàng meo một tiếng.
Trương Anh Hào nói: “Chờ khi lần khiêu chiến của trò chơi Người Bất Tử lần này kết thúc, bọn tao muốn biết người thắng trận cuối cùng là ai.”
Mèo mun lắc đầu liên tục, thỉnh thoảng kêu lên meo meo.
“Nó nói gì thế?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Mèo mun nói những người đó nằm ở thế giới khác, nó không còn cách nào cảm ứng được.” Trương Anh Hào nói.
“Xem ra cái trò chơi này đã tìm được biện pháp thoát khỏi chúng ta.” Diệp Phi Ly nói.
“Đúng vậy, nếu như chúng ta không tìm được người thắng trận, thì nó thắng rồi.” Liêu Hành nói.
“Nó thắng thì sẽ làm sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Sau đó, chức nghiệp giả nhân loại sẽ liên tục tham gia vào trò chơi Người Bất Tử này, tự giết lẫn nhau trong đó. Sau khi chức nghiệp giả đã chết gần hết, những người thường còn dư lại cũng sẽ đi vào thử vận may, toàn bộ nhân loại văn minh này từ nay về sau sẽ dần dần đi vào con đường hủy diệt.”
Mấy người đều hít một hơi khí lạnh.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nói: “Mèo mun, nếu như bọn tao biết được thông tin chi tiết của người đó, mày có biện pháp tìm được gã không?”
Mèo mun nghe xong thì nghiêng đầu nghĩ một hồi, liếm liếm móng vuốt, lại không ngừng vươn móng cào cào trong không khí.
Trương Anh Hào nói: “Mèo mun nói, thông tin biết được càng chi tiết thì càng có khả năng lớn tìm được người kia. Sau khi đối phương trở về thế giới gốc nó có thể thử xem.”
“Có Nữ Thần Công Chính và mèo mun cùng tìm kiếm, chúng ta hẳn là còn hy vọng.” Liêu Hành nói.
Trong lúc mấy người nói chuyện, giọng nói già nua lại vang lên lần nữa.
[Lần khiêu chiến này có tổng cộng 961 người tham gia.]
[Bây giờ, trận đấu võ quyết liệt bắt đầu!]
Diệp Phi Ly nói: “Số người dự thi vẫn luôn giảm bớt, lần này chỉ có hơn chín trăm người tham gia, xem ra hành động của Chú Hề Tử Thần đã thành công.”
“Vậy thì đành phải xem kết quả trận này thôi. Nếu lần này chúng ta còn có thể bắt được Quán quân, tôi đoán trận sau sẽ không còn mấy người tham gia nữa đâu.” Liêu Hành nói.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, đây là trận đấu quyết định rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Trong khi đó, ở trên sân đấu, trận chém giết đã bắt đầu.
Từng viên gạch sàn to lớn bị lật ngược lên, để lộ ra một đống vũ khí và đồ phòng ngự chất chồng bên dưới.
Hơn chín trăm tên chức nghiệp giả lập tức hành động. Bọn họ nhào tới điên cuồng tìm kiếm vũ khí thích hợp với mình. Trong quá trình này, đã có vài chục tên chức nghiệp giả bị kẻ khác đánh lén giết chết, mà những kẻ giết được bất kỳ người nào đều sẽ được thưởng cho những trang bị cường đại.
Tiếp đó, chiến trường chém giết máu tanh lại trình diễn lần nữa, mọi người đều lao vào nỗ lực giết càng nhiều càng tốt.
Không một ai chỉ thủ không công, mà mọi người đều điên cuồng công kích người khác, đồng thời còn phải chú ý tránh thoát công kích của người khác.
Sân đấu biến thành lò mổ.
Chức nghiệp giả nào giết được nhiều người nhất, trên người thỉnh thoảng sẽ nhiều thêm một trang bị, hiển nhiên số lượng người giết đạt tới mức độ nhất định sẽ nhận được phần thưởng của trò chơi Người Bất Tử.
Mỗi một sinh mệnh trên sân đấu đều điên cuồng giết chóc rồi tàn lụi, thi thể đổ ập xuống, máu tươi loang lổ nhuộm đỏ cả sàn nhà lạnh như băng.
Những kẻ sống sót còn lại đều giết tới đỏ mắt rồi, bọn họ điên cuồng la hét, dùng toàn lực đâm vũ khí trong tay về phía đối phương.
“Tên đó mặc một bộ nhuyễn giáp kiểu Đế quốc Phục Hy màu trắng nhạt, quần đen, giầy đen.” Cố Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng.
Ba người khác đồng loạt quay sang nhìn hắn, không hiểu chuyện gì.
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Chiều cao khoảng 1m77, là người thuận tay trái.”
Mèo mun gật gật đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Cố Thanh Sơn tiếp tục: “Trên chân trái cột hai thanh phi đao, cánh tay phải có hình xăm thanh long.”
[Đang ghi lại.] Nữ Thần Công Chính lên tiếng.
“Là chức nghiệp giả Ngũ Hành, linh lực hệ Lôi thuộc Ngũ Hành Khai Hóa đặc biệt, nhưng thực lực không chỉ có vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
[Cần bắt đầu sàng lọc chưa?] Nữ Thần Công Chính hỏi.
“Để xem tiếp đã.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Liêu Hành hỏi.
“Phân tích đặc điểm cơ thể của người thắng cuộc.” Cố Thanh Sơn nói.
“Trận này còn chưa đánh xong mà, phải còn tới hơn trăm người đang chém giết lẫn nhau, sao cậu đã tìm ra quán quân rồi?” Liêu Hành không thể hiểu được.
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly thì từ từ nhắm hai mắt, tìm được người mà Cố Thanh Sơn miêu tả.
“Trên người không có vết thương.” Trương Anh Hào nói.
“Tinh lực dồi dào, giết liên tiếp hai người mà hô hấp vẫn còn giữ nguyên tần suất.” Diệp Phi Ly tiếp lời.
“Lại giết chết thêm một người nữa, động tác dứt khoát lưu loát.” Trương Anh Hào thêm vào.
“Sau khi giết chết thì lui ra ngoài mấy chục thước, xen lẫn trong một đám người đang loạn đấu. Kẻ này ngược lại có vẻ rất cẩn thận.” Diệp Phi Ly nói.
“Phát động hai lần cắt yết hầu, đối phương ngay cả phản kháng cũng không kịp.” Trương Anh Hào nói.