Tô Noãn Tâm nghe thấy vậy, vẻ mặt không hiểu gì, nói: “Sau này tôi sẽ gả cho chủ, tôi không tạo quan hệ tốt với người bên cạnh chủ, không lẽ phải kết thù với họ chủ mới thấy vui sao?”
“...” Lời này của cô Lê Minh Viễn không có cách nào tiếp nhận.
Trong cuộc sống hàng ngày của Lệ Minh Viễn, chỉ có một người thường ngày luôn ấm áp, quan tâm đến anh, đó là thím Lý.
Còn có một thư ký hết mực trung thành, hiệu quả làm việc cao, là Lý Mạnh.
Ngoài ra còn có một con chó nuôi chovui nhà vui cửa.
Bây giờ, Tô Noãn Tâm vừa đến, sự chú ý của thím Lý đã đặt toàn bộ lên người cô ấy.
Lý Mạnh cũng chỉ chăm chăm nịnh nọt Tô Noãn Tâm.
Bây giờ ngay đến cả con chó kia cũng không thèm ăn thức ăn của mình nữa, chỉ nhìn chằm chăm vào khúc xương thịt trên tay cô
Những thứ trước đây anh đều chẳng thèm để ý đến, bây giờ đột nhiên không còn nữa, tâm trạng Lê Minh Viễn lại có chút phức tạp.
Đương nhiên, anh cũng không suy nghĩ sâu sắc đến vậy, chỉ là có chút khó chịu không giải thích được.
Tô Noãn Tâm thấy anh không nói gì, bầu môi nói: “Chủ à, chủ bớt tỉnh mưu kế đi,xem nhiều phim cung đấu rồi, bây giờ lại lo tôi lên làm phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh rồi thì sẽ soán ngôi của chú sao?”
“Chú cũng không nghĩ xem, dù cho chú có đem cả cái chức tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh tặng cho tôi, thì tôi cũng có cái bản lĩnh để tiếp nhận được hay không.”
Lệ Minh Viễn nghe vậy, khóe miệng giật giật: “Tô Noãn Tâm, cô cũng thật biết tưởng tượng.”
“Chỉ có những người nhiều tiền hay lo trước lo sau như chủ thôi. Tôi chẳng qua là sợ mấy con chó to như vậy..nên mới muốn tiếp xúc với nó nhiều hơn chút, để vượt qua nỗi sợ trong lòng.”
“Cũng như là ban đầu tôi có chút sợ chủ, sau đó tiếp xúc nhiều hơn, liền không sợ chủ nữa.””Cô lấy tôi để so sánh với chó?”
“Sao như thế được chủ đương nhiên là uy nghi khí phách hơn con củn này rồi.”
Tô Noãn Tâm không cẩn thận nịnh nọt nhầm nơi rồi.
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Cô còn chưa sao!”
“Ay ya chủ ơi, tôi đến để chăm chó, cũng không phải đến để đấu võ mồm với chủ! Nếu chủ muốn giúp tôi, thì hãy giúp tôi xoa dịu nó, để nó đừng hung dữ với tôi. Nếu chủ không bằng giúp tôi thì quên đi, tôi tự mình làm vậy.”
“Vậy cô tự mình làm đi
Lệ Minh Viễn nói xong, liền bày ra thái độ như không liên quan đến mình, lùi sang một bên.
Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy mẹ khiếp, đổ tàn nhẫnVậy mà lại thực sự không chịu giúp Vậy thì cô sẽ tự mình xông pha t Bạch Tuyết lè lưỡi, nhìn chám chăm vào cô.
Tô Noãn Tâm theo bản năng, da đầu có chút tế đi, cả người toát mồ hôi, lỗ chân lông cũng dựng đứng lên, sợ tới mức không dám di chuyển.
“Chú chú tôi, tôi vẫn có chút sợ
“Vừa rồi là thái độ cầu xin người khác của cô sao??
Tôi sai rồi... chủ, chủ giúp tôi đi mà nếu không lần sau tôi đến đây nói sẽ khi dưới tới
“m nay nó đuổi
1 lầu không thì năm, chủ còn tha v
Lê Minh Văn miu mày, mới “Thà ràcho ăn đi.”
“Đừng! Nếu một lát nữa nó lại đuổi tôi
thì phải làm sao?”
“Tôi bảo đảm với cô, nó sẽ không cần
người!
“Chú chắc chắn?”
“Nếu nó cắn bị thương em, tôi còn phải đưa em đến bệnh viện, chuyện này có lợi cho tôi sao?”
. Vậy thì, thử thả nó ra xem sao? Chú chủ nhất định phải bảo vệ cho tôi!
Lê Minh Viễn lại bị chọc cho cười.
Nhi thái độ không yên tâm về anh trên mặt của Tô Noãn Tâm
Anh đi qua mở cửa lồng cho
Ngay lập tức, Bạch Tuyết từ trong lòng chạy ra, hướng về phía là Noàn làm
Chỉ thấy một tiếng hết chi tai vànglên, Tô Noãn Tâm lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Lúc không chạy còn đỡ, vừa chạy Bạch Tuyết đã đuổi theo dữ tợn hơn.
“Đồ chủ xấu xa! Đồ dối trá! Còn nói bảo vệ tôi! Thím Lý, cứu cháu với! Cậu chủ nhà các người ức hiếp cháu!”
Tô Noãn Tâm vừa chạy vừa hét hơn.
Khóe miệng Lê Minh Viễn khẽ cong lên, nói: “Quả là ngu ngốc hết thuốc chữa