**********
Nếu giống như trước đây cứ trực tiếp làm thì nay lại phải lùi sang ngày mai.
Lệ Minh Viễn không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Chỉ nghe Lý Mạnh dở khóc dở cười: “Cô Tô vừa mời tôi và tổng giám đốc cùng về nhà ăn cơm... cô ấy có chuẩn bị bữa cơm cho tôi.”
Thì ra là thế,
Lê Minh Viễn thản nhiên nói: “Biết rồi, vậy thì ngày mai.
Cô gái khi đúng là kiến lợi khởi ý, chỉnấu một bữa ăn đã khiến những người xung quanh phải xuýt xoa
Nhưng buổi tối sau khi trở về nhà, anh phát hiện Tô Noãn Tâm thực chất là ma quy.
Không chỉ Lý Mạnh, lúc này Thím Lý nhìn cô, phải gọi là một vẻ dịu dàng... người không biết còn cho rằng kia là con gái của bà.
“Noãn Tâm, cậu chủ về rồi.”
Tô Noãn Tâm nhanh chóng lao ra khỏi bếp, nói: “Chủ, chủ về rồi!” Lệ Minh Viễn nhàn nhạt gật đầu: “Bữa
ăn đã làm xong chưa?”
“Xong rồi, chú, chú đợi chút, tôi dọn canh cho chủ trước, chủ uống canh trước rồi hằng ăn cơm, như vậy rất tốt cho sức khỏe, mẹ tôi nói đó
“Noãn Tâm, thêm làm là được cháumau ngồi đi.”
“Aiya, thím Lý, thím đã nấu cùng thầu quá nhiều thứ rồi, bưng vài món ăn mà thôi, cháu làm là được.”
Noãn Tâm thực sự, rất ngoan, đã chăm chỉ lại còn ưa nhìn nữa.”
“Aiya, thím Lý, thim cứ khen cháu như vậy, cháu xấu hổ.
Trong bếp, truyền đến cuộc trò chuyện giữa hai người.
Lý Mạnh môi mìm cười nói: “Cô Tôi rất hợp duyên với mẹ tôi.”
Lê Minh Viễn thản nhiên nói: “Tính khí
thím Lý tốt.”
“Tính khí mẹ tôi tốt? Tổng giám đốc, anh không hiểu đấy... em họ tôi thường bị bà ấy mắng lắm.”
Vậy ý anh là Tô Noãn Tâm ngoan sao?Ngoan chỗ nào?
Chả khác nào một con cáo nhỏ tinh ranh vậy!
Một bữa ăn phù hợp cho cả chủ và khách, mẹ con Lý Mạnh và thím Lý khen ngợi Tô Noãn Tâm suốt bữa ăn.
Khen đến mức mặt Tô Noãn Tâm đỏ tới mang tai, vô cùng xấu hổ chớp mắt nhìn Lê Minh Viễn
Lê Minh Viễn nhưởng mày, không nói gi.
Tô Noãn Tâm nấu ăn bình thường thực sự rất ngon, súp cũng rất phù hợp với khẩu vị của anh.
Sau bữa ăn, Tô Noàn Tâm giúp thi Lý cùng dọn dẹp bàn ăn, nhặt hết thịt và xưởng trên bàn ra
Đặt lên đĩa ăn xếp gọn, sau đó đi tì Bạch Tuyết,Hôm nay khi đến đây, Bạch Tuyết đã đuổi theo cộ rất lâu, sau đó thím Lý xuất hiện, nhốt nó lại mới yên tĩnh được.
Tô Noãn Tâm cảm thấy mỗi khi đến đây đều sợ hãi con chó cũng không phải cách, sau này cuối tuần còn phải đến đây nữa.
Cô đành dứt khoát lấy xương đi dỗ dành đủ kiểu, kiều gì rồi cũng quen mặt.
Vừa tới chuồng chó, Tô Noãn Tâm nhìn thấy Lệ Minh Viễn đang bày thức ăn cho chó vào đĩa cho Bạch Tuyết.
Cô không khỏi nhìn xuống bộ xương cho chó ăn ở trong đĩa, vô lực bước tới: “Chú ơi... nó chỉ ăn thức ăn cho chó thôi sao?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Chó không ăn thức ăn cho chó thì ăn gì?”
“Thịt xương a?”Lúc này Lệ Minh Viễn mới nhìn thấy chiếc đĩa có đang cầm, liền liếc nhìn Bạch Tuyết, dường như ngửi thấy mùi thơm của thịt xương, dừng lại động tác đút đồ ăn cho chó, nhìn lên đây.
“Em đút nó thử xem.”
“Uầy... tôi hơi sợ, nó sẽ không cắn tôi chứ?”
“Nhốt lại rồi cũng sợ? Tô Noãn Tâm, em chỉ có lá gan chừng ấy thôi sao?”
“Nếu tôi nuôi ra con chó này, tôi là chủ nhân của nó, tôi sẽ không sợ nó, nhưng tôi chỉ mới gặp nó hai lần, không phải sẽ lạ sao?”
“Lần sau tới nói trước với thím Lý, nhất
nó lại.”
“Đừng, mỗi lần tôi đến nó đều bị nhốt lại, nó sẽ chỉ càng ghét tôi nhiều hơn thôi! Để tôi dỗ nó thêm, chỉ cần nó không phải làsói mắt trắng thì đều có thể đỗ được.”
Tô Noãn Tâm dỗ những người bên cạnh anh chưa đủ, giờ còn dỗ luôn con chó của anh sao?
Khóe miệng Lê Minh, Viễn giật giật: “Tô Noãn Tâm, rốt cuộc là em muốn làm gi?”
“Gì cơ? Tôi làm gì?”
“Lấy lòng thím Lý? Làm bữa cơm hối lộ Lý Mạnh? Bây giờ còn muốn dỗ con chó của tôi à?”