Chú Là Của Em

Chương 394: Chương 394: Cô nhóc nhà anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi




**********

Chương 394: Cô nhóc nhà anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi

“Đúng vậy, được cái bên này là bên thanh toán tiền nhanh nhất trong số tất cả các bên mình từng hợp tác, lại còn trả đủ một lần luôn... Tuy cũng chỉ có 6 tỷ thôi”.

Tô Noãn Tâm nhìn trời không nói lên lời: “Thôi thì... Hợp đồng kỹ cũng ký rồi, em còn có thể làm gì được nữa.”

Ngô Thu bị bộ dạng này của cô chọc cười, vui vẻ nói: “Được rồi đó cô nương, năm đó cô giáo của em. vừa mới bước chân vào nghề cũng phải quay chụp mấy cái quảng cáo kiểu này... Lúc đó cô ấy còn vừa thiếu tiền vừa không có ai chống lưng cho nữa”

“Chuyện gì cũng phải dựa vào chính mình, những khổ cực ngày hôm nay chúng ta phải trải qua sẽ đổi lại tương lai tươi sáng”.

Tô Noãn Tâm cảm thấy bản thân được an ủi và có động lực hơn rất nhiều rồi. “Thật vậy sao? Cô giáo của em cũng phải trải qua những chuyện này sao?”

“Chị lừa em chuyện này làm gì? Hơn nữa lúc đó khác bây giờ nhiều lắm... Ở các gia đình nông thôn ngày xưa dùng rất nhiều loại ống nhổ, bên trên đó cũng có dán mấy tờ quảng cáo của cô giáo em, chị vẫn giữ mà.”

“Phụt... Được rồi, được rồi, chị đã an ủi em thành công rồi đó, cô giáo em cũng đã trải qua mấy chuyện này rồi thì không lí nào một người học trò như em lại không làm được.”

Nhắm mắt lại làm là được! Da mặt dày hơn một chút... Quảng cáo kiểu này cũng rất tốt mà, không cần phải diễn thoại. Chỉ cần tạo dáng chụp vài kiểu ảnh rồi in chúng ra thành áp phích, dán vào sản phẩm là được.

Còn quảng cáo bít tất cũng không quá khó... Tô Noãn Tâm tự nhận thấy hai bàn chân của bản thân cũng rất đẹp mắt.

Nhưng có nghĩ thế nào đi nữa thì cũng không thể ngờ được là... Ngoài tất ngắn ra còn có cả tất dài... Với đủ loại màu sắc, màu nào cũng phải chụp một kiểu.

Quảng cáo bít tất nhưng phải lộ chân... Ngô Thu lại lần nữa nhấn mạnh vào việc công ty này là nơi trả thù lao cao và nhanh nhất.

Tiều đặt cọc ban đầu là 6 tỷ, sau khi quay chụp xong xuôi sẽ có thêm 9 tỷ nữa, và chỉ chỉ cần quay quảng cáo tốt, công tác PR có hiệu quả thì sẽ tạo ra lượng tiêu thụ sản phẩm... Nói không chừng về lâu về dài còn có thể thu được lợi nhuận từ 0.1% mỗi một đôi tất được bán ra.

Ước chừng là đi quay chụp quảng cáo hết một tuần lễ, chạy ngược chạy xuôi cùng Ngô Thu thì Tô Noãn Tâm mới có thể trả lại 15 tỷ cho bà Lâm.

Còn về phần Ngô Thu, cứ nợ chị ấy trước đã... Không vội.

Có một chuyên gia đào tài nguyên Ngô Thu đang ở đây... Tô Noãn Tâm còn lo không kiếm được tiền. trả nợ sao.

Ít nhất thì... Người chủ nợ Ngô Thu này của cô cũng không sốt ruột đòi. Chớp mắt đã một tuần trôi qua rồi.

Tô Noãn Tâm chụp xong quảng cáo cuối cùng thì vội vội vàng vàng chạy về nhà để kịp tổ chức sinh nhật cho Lệ Minh Viễn.

Tô Ngọc Mỹ cũng đã phối hợp với thím Lý làm ra một bàn đồ ăn thịnh soạn, hai người còn chuẩn bị sẵn bánh sinh nhật, chuẩn bị tổ chức cho Lệ Minh Viễn một buổi sinh nhật bất ngờ vào tối nay.

Sau khi Lệ Minh Viễn về nhà thì lại bị điện thoại từ nhà tổ họ Lệ gọi về bên đó.

Lệ Minh Viễn nhíu mày, nhìn thím Lý và Tô Ngọc Mỹ đang tất bật chuẩn bị đồ ăn ở trong phòng bếp, anh dặn dò Lý Mạnh ở bên cạnh: “Cậu qua nói với dì Tô và mẹ cậu một tiếng, tối nay tôi nhất định sẽ về”.

“Còn cả Tô Noãn Tâm nữa... Cậu ở lại bên này với họ đi!” Lý Mạnh xuất hiện ở đây là do thím Lý gọi điện bảo cậu qua ăn cơm, với lại sinh nhật càng đông càng vui mà.

Nghe lời dặn dò, anh gật đầu nói: “Vâng, tổng giám đốc, anh yên tâm đi”.

Thực tế là vào ngày sinh nhật của mình, bao nhiêu năm qua anh chưa từng chờ mong bất kì điều gì sẽ xảy ra.

Nhưng năm nay thì khác... Cô nhóc nhà anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi. Sau khi tan làm, anh mau chóng lái xe về nhà, chỉ chờ cô nhóc nhà mình quay quảng cáo xong thì trở

về, đưa quà cho anh.

Cảm giác chờ mong đến lúc hai tay mình được cầm lấy quà, anh chỉ mới được cảm nhận... Lúc bố anh còn sống.

Lúc đó, mỗi năm bố anh đều bỏ ra rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị quà sinh nhật cho anh. Có thể nói từ sau khi bố anh qua đời... Anh đã không còn cảm giác chờ mong quà từ bất cứ ai. Tô Noãn Tâm chính là người đầu tiên.

Cho dù anh đã biết món quà mà cô sẽ đưa cho anh là gì nhưng anh vẫn muốn tự tay nhận lấy nó từ hai bàn tay của cô.

Ở cửa trường học, tài xế đã lái xe tới đón Tô Noãn Tâm rồi. Cô cười chào chú tài xế rồi nhanh chóng ngồi lên xe.

Cô hoàn toàn không chú ý tới phía sau lưng mình đột nhiên xuất hiện một bóng đen, tốc độ của người đó cực nhanh, anh ta mở cửa xe bên ghế lái phụ ra rồi dùng dao đâm vào bụng người lái xe.

Sau đó lại ngồi xuống ghế sau, trừng mắt nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.