Chú Là Của Em

Chương 393: Chương 393: Tô Noãn Tâm suýt chút nữa đã hộc máu, đáng tiếc là không được




**********

Chương 393: Tô Noãn Tâm suýt chút nữa đã hộc máu, đáng tiếc là không được

Lúc này Lý Mạnh lập tức nói: “Tổng giám đốc dĩ nhiên không thể thiếu đồng hồ đeo tay được rồi, thứ anh thiếu chính là tấm lòng chân thành của cô Tô!”

Trong lòng cô Tô chắc chắn là khắc ghi hình bóng của tổng giám đốc thì mới can tâm tình nguyện gánh vác nhiều nợ nần cho anh như vậy!”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tiền trong thẻ... Không phải là không thể dùng, nhưng cô ấy thà nợ tiền cậu cũng nhất quyết không chịu nợ tiền tôi”

Chuyện này là thế nào chứ?

Lý Mạnh lại nói: “Tuy cô ấy có thể mượn tiền của anh nhưng trên đời làm gì có chuyện dùng tiền của người được tặng quà mua quà cho chính người đó đúng không, tôi thấy cô Tô làm như vậy không hề sai!”

“Dì Tô đi làm hai ngày nay sao rồi? Vẫn ổn cả chứ?”

“Tổng giám đốc yên tâm, tôi làm việc rất kín đáo, không để lộ cái gì đâu... Mọi chuyện đều rất tốt, với lại tính cách của dì Tô rất ôn hòa, cũng vô cùng thoải mái, chỉ cần không bị người ta chèn ép quá đáng thì bình thường sẽ không có chuyện gì xảy ra”

Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Bệnh tình của dì Tô mãi mới khỏi được... Dì ấy ghét cảm giác bị người ta khinh thường, cậu chú ý chuyện đó mà xử lí.

“Tổng giám đốc, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ khắc ghi lời anh nói, sẽ bảo mọi người xung quanh chú ý, có chuyện gì lập tức thông báo với tôi! Sẽ không để bà Tô phải chịu bất cứ ấm ức nào khi vào công ty chúng ta làm việc.

Người ta nói quả thực không sai chút nào, yêu ai yêu cả đường đi lối về, tổng giám đốc yêu cô Tô nên chiều tất cả người xung quanh cô ấy, trong đó có cả bà Tô.

Lệ Minh Viễn gật đầu, không nói gì nữa.

Trong lớp học, suốt mấy ngày hôm nay Tô Noãn Tâm đều bận rộn đến không thở nổi, chân chạy qua chạy lại khắp nơi đến độ muốn bay lên rồi.

Ban ngày đi học, tối đến lại bị Ngô Thu kéo đi kiếm tiền trả nợ. Quay chụp đủ loại quảng cáo... Xong lại đi kí hợp đồng làm người đại diện. “Chua chua ngọt ngọt, đích thực là mùi vị của tình yêu” Mấy loại quảng cáo nào tàn như này... Tô Noãn Tâm đã quay không biết bao nhiêu lần rồi. “Qua!”. Một chữ này của đạo diễn đã giải thoát Tô Noãn Tâm khỏi buổi chụp choẹt chán ngắt này.

Đầu mùa đông, cô mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt để quay cái quảng cáo này, mặc dù đã có điều hòa làm ấm nhưng cơ thể của Tô Noãn Tâm vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Ngô Thu đau lòng đi về phía cô, lấy áo khoác của mình choàng lên người cô. Tô Noãn Tâm lập tức kéo áo khoác bao chặt lấy người mình.

Ngô Thu dở khóc dở cười nói: “Tại sao em phải làm như vậy chứ? Vốn dĩ chỉ định chờ em nổi tiếng rồi sẽ nhận về cho em vài hợp đồng quảng cáo của các nhãn hiệu nổi tiếng... Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, chị chỉ có thể nhận mấy quảng cáo kiểu này thôi”

“Bọn họ tính toán lợi nhuận hết cả rồi, kí hợp đồng một năm, đợi sau này em nổi tiếng rồi, sản phẩm của bọn họ cũng sẽ thuận đà nổi tiếng theo, cũng có thể xem là một khoản đầu tư tiềm năng”

Tô Noãn Tâm sợ run cả người nói: “Chị Ngô... Em còn thiếu bao nhiêu tiền nữa mới trả hết nợ?”

“Quay chụp xong các quảng cáo của ngày hôm nay, sáng mai sẽ còn hai quảng cáo nữa... Mọi người đang đẩy nhanh tiến độ xử lí hậu kì để đưa lên ti vi, thời gian phát sóng cũng quyết định xong rồi”

“Phụt... Nhanh như vậy đã lên ti vi rồi sao?”

Tô Noãn Tâm vừa nghĩ tới loại quảng cáo não tàn này của mình sẽ được phát sóng trên ti vi mỗi ngày thì đã xấu hổ tới mức muốn tìm cái lỗ nào đó để trốn đi rồi.

Mà cái lỗ có chui xuống chính là lỗ tham tiền... Bỏ qua chuyện này đi, dù sao thì sau khi phát sóng trên ti vị cô sẽ trở nên nổi tiếng hơn. Ngô Thu cười nói: “Nếu không em nghĩ chị tùy tiện tìm một người mới đến để làm chân mua vui à? Người ta muốn làm công tác đào tạo người mới thật tốt”

“Em biết rồi... Quảng cáo ngày mai và ngày kia là gì thế?” “Bít tất... Và một cái quảng cáo cho một hãng sản xuất nhựa”

Tô Noãn Tâm suýt chút nữa đã hộc máu, thật tiếc là không được. “Bít tất thì còn có thể.Quảng cáo cho một hãng nhựa là cái quỷ gì thế?”

“Chính là... Có một nhà máy sản xuất đồ nhựa chuẩn bị đi và hoạt động, sản phẩm sẽ được bày bán các cửa hàng bên đường, trong ngõ, trước hẻm... Tất cả chúng đều sẽ được in ảnh chụp của em lên”

“Ngay cả chậu rửa chân cũng có sao...”

“Không sai, thậm chí... Chị cũng không biết có sản phẩm nào liên quan đến bồn cầu không, nếu có... Em chạy trời cũng không khỏi nắng đầu”

Đáy lòng Tô Noãn Tâm không nhịn được mà nổi lên ý nghĩ muốn chết. “Chị Ngô... Chị kí hợp đồng rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.