Bữa tiệc ban đêm được tổ chức trên chiếc du thuyền lớn, kẻ ra người vào, huyên náo nhộn nhịp.
Thẩm Ninh mặc bộ sườn xám xẻ tà màu đỏ rượu, đôi chân thon dài trắng nõn như bạch ngọc, bên cạnh còn là Lục Bác Dịch một thân Âu phục thẳng tắp.
Hai người bước vào, thực sự rất hút mắt.
Một gã đàn ông tiến lên, trông thấy Lục Bác Dịch đi vào, gương mặt trở nên niềm nở tươi cười lấy lòng. Ông ta lấy từ tay phục vụ một ly Champane đưa đến trước mặt Lục Bác Dịch.
“Lục thiếu, ly rượu này để kính ngài, cũng như bày tỏ lòng thành. Vẫn mong những lần hợp tác tới, chúng ta có thể đôi bên vui vẻ.” Nói rồi nâng ly rượu.
Lục Bác Dịch nhìn ông ta, đáy mắt xoẹt qua một tia lạnh lẽo. Phong Bắc không khỏi rùng mình, nụ cười ban nãy cũng trở nên gượng gạo.
Lát sau anh mới nhận lấy ly rượu, một hơi uống cạn, ngữ điệu nửa đùa nửa thật. “Phong gia thật biết ăn nói. Có điều nếu có ngày đó thật, Lục gia sẵn sàng mở lòng.”
Phong gia là gì chứ? Lại còn dám mở miệng nói hợp tác? Phong gia và Lục gia thực sự có ngày đó sao?
Tên đàn ông Phong Bắc này, rõ ràng là tự đề cao mình quá rồi.
Lục Bác Dịch lướt qua ông ta, trực tiếp lên tầng trên. Truyện Dị Giới
Căn phòng chính ở trên tầng cao nhất, vừa có tầm nhìn tốt, lại cực kỳ yên tĩnh.
Bữa tiệc chỉ là phụ họa, bàn giao công việc mới là thật.
Lục Bác Dịch cùng một vài người đàn ông nữa vào trong phòng kín phía sau, bên ngoài là bàn tiệc rộng bày đầy thức ăn.
Thẩm Ninh ở bên ngoài.
Cô không muốn ở lại trong phòng, ở đây toàn là những vị phu nhân trong giới tề tựu, đương nhiên mấu chốt vẫn là chênh lệch tuổi tác. Vì vậy Thẩm Ninh ra ngoài ban công hóng gió.
Bốn bề tĩnh lặng, ngoại trừ ánh đèn xa hoa bao trùm cả con thuyền, phóng tầm mắt ra xa. Đêm đen như mực.
“Thiếu phu nhân, cô không vào trong dùng bữa sao?” Một giọng nam đầy chế giễu vang lên.
Thẩm Ninh quay lại, là Phong Bắc.
Ông ta tiến đến chỗ cô, dựa hai tay vào lan can, trên tay còn lắc lắc ly rượu mới uống được một ít.
“Làm phiền Phong thiếu gia quan tâm rồi.” Thẩm Ninh đối với người của Phong gia cũng không quá nhiệt tình. Nếu như ông ta không chủ động bắt chuyện, cô tuyệt đối sẽ không chạm mặt.
“Thẩm gia bao nhiêu năm ngụp lặn, bây giờ lại dùng danh nghĩa Thiếu phu nhân Lục gia để ngoi lên à?” Phong Bắc nhấp một ít rượu, quay sang nhìn cô, ánh mắt châm trọc hiện rõ.
“Ồ! Để Phong thiếu gia chê cười rồi.” Thẩm Ninh cười nhẹ, cũng mạnh mẽ đón nhận ánh mắt đó của ông ta, ý cười càng thêm sâu. “Có điều dù là thân phận gì, cóc ghẻ vẫn là cóc ghẻ, thiên nga vẫn là thiên nga. Hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau, đúng không?”
Trước kia Phong gia từng là gia tộc không có địa vị, vài năm trở lại đây mới vụt sáng, của cải dồi dào. Còn Thẩm gia trước đó sớm đã kẻ gia người vào, tiền tài chất đống. Ai là cóc ghẻ, ai là thiên nga, đều đã quá rõ ràng rồi.
Phong Bắc bóp chặt ly rượu, người phụ nữ này, lấy đâu ra tự tin như thế chứ?
Phong Bắc tiến lại gần, đặt tay lên tay Thẩm Ninh. Cô ngay lập tức rụt lại, thấp giọng cảnh cáo.
“Phong thiếu gia, xin tự trọng.”
Phong Bắc cười lớn, ý đồ càng rõ ràng hơn. “Thiếu phu nhân không cần lo sợ, Lục Bác Dịch ở trong kia, hắn ta hoàn toàn không biết đâu.”
Trăng thanh gió mát, mỹ nữ đứng đây, làm đàn ông sao có thể không xiêu lòng chứ?
Càng huống hồ, người phụ nữ trước mặt, cũng quá dụ người rồi.
Đôi chân dài hút mắt kia, cả bầu ngực căng tròn nữa, đến cả gương mặt cũng có thể kiều diễm và kiêu ngạo đến vậy.
Phong Bắc tiến lại gần, giơ tay chạm lên phần tóc mai của cô.
Thẩm Ninh dứt khoát gạt tay ông ta ra, hướng về phía cửa. Phong Bắc thấy vậy ngay lập tức kéo lấy tay cô, nụ cười càng lúc càng xấu xa.
“Buông tay ra!”
Phong Bắc lầm lầm lì lì vẫn giữ nguyên tư thế đó. Thẩm Ninh vung chân, sau một tiếng hét thất thanh, gã đàn ông cuối cùng cũng thả tay cô ra, gương mặt méo xệch, tay ôm phần hạ bộ đang nhói lên từng cơn.
Thẩm Ninh tiến lại gần, phóng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn xuống, Phong Bắc bị ánh mắt của cô dọa sợ, mắt ngước nhìn, răng vẫn cắn chặt môi nhịn đau đớn.
“Nếu ông còn có ý đồ xấu xa với tôi nữa. Đừng trách Thẩm Ninh tôi khiến cho nửa đời sau của ông hoàn toàn biến mất đấy.”
Cạch...
Tiếng mở cửa vang lên, là Lục Bác Dịch.
Cặp mắt lạnh lùng lướt qua Phong Bắc đang giãy dụa nằm dưới đất, lát sau lại nhìn Thẩm Ninh, điệu bộ không vui.
“Không phải bảo cô ở ngoài đợi sao?”
Thẩm Ninh cười cười, đón nhận biểu cảm đó của anh. “Lục thiếu, anh đi tìm tôi đấy à?”
Lục Bác Dịch rũ mắt, cô gái này, có biết sợ là gì không?
“Không có việc gì thì đừng chạy lung tung.” Giọng nói vẫn như vậy, nhưng ý tứ lọt vào tai Thẩm Ninh lại có vài phần biến đổi.
Đang giáo huấn cô? Hay là trách mắng?
Suy nghĩ của Thẩm Ninh đương nhiên là vế sau rồi!
Đừng trách cô suy nghĩ quá nhiều, cũng đều tại Lục Bác Dịch cả thôi. Một người đàn ông cứng ngắc như anh, thủ thân như ngọc, lại dùng giọng điệu này nói với phụ nữ. Thật khiến con người ta liên tưởng xa xôi.
“Lục thiếu, anh đang quan tâm tôi đấy à?”