Chú Lục! Chú Làm Tôi Đau Đấy!

Chương 18: Chương 18: Cô đừng dạy hư người của tôi




Thẩm Ninh cùng Lillan đến khách sạn đã được chuẩn bị từ trước.

Thẩm Ninh nhận thẻ phòng và chìa khóa, tự mình sắp xếp đồ đạc trong khi đợi Lillan mang lễ phục đến.

Căn phòng ở tầng ba mươi bảy bao trọn khung cảnh hướng ra biển, mọi nội thất đều hiện đại và dày công thiết kế. Thẩm Ninh đẩy cửa ngoài ban công, từng đợt gió lạnh thổi qua người, mang hơi mát của biển.

Tâm trạng của Thẩm Ninh đang rất tốt.

“Cô Thẩm, tôi mang lễ phục đến.” Lillan đẩy cửa đi vào, trong tay là chiếc hộp vuông màu đen.

Thẩm Ninh xoay người, nhận lấy chiếc hộp đó.

“ Lillan, cô có thể dùng tiếng Trung nói chuyện với tôi được không? Ngôn ngữ của cô, tôi nghe không hiểu lắm.” Thẩm Ninh vừa mở chiếc hộp vừa nói. Ngữ khí rất bình thường.

Lillan nghe một lúc mới tiêu hóa hết được. Tiếng Trung của cô cũng không tệ, nhưng do làm việc với Lục Bác Dịch lâu ngày, mặc dù anh cũng là người Trung Quốc nhưng vấn đề giao tiếp với cô không quá khắt khe. Vì vậy phần lớn hai người đều dùng tiếng Tây Ban Nha.

Thẩm Ninh thấy Lillan im lặng, khẽ cười. “ Sao vậy, không được sao?”

Lillan “e hèm” một cái. “ Thẩm tiểu thư...cô xem thử bộ lễ phục này thế nào?”

Thẩm Ninh nghe vậy đột nhiên biểu cảm thay đổi, đóng chiếc hộp trong tay rồi đặt sang một bên. Mày kiếm khẽ co rồi lại giãn, mí mắt nheo lại.

“Lillan, khẩu âm của cô không tốt. Cũng không biết là cô đang chê hay đang khen tôi đây?” Thẩm Ninh ngồi sang chiếc ghế bên cạnh, chống hai tay ra đằng sau, gương mặt nhỏ nhắn nhìn chằm chằm Lillan. Cô khẽ cười.

Khóe miệng Lillan giật giật, bộ dạng này của Thẩm Ninh...Rất lưu manh!

Lillan nhất thời không hiểu, cả người ngẩn tò te.

“Từ “tiểu thư” vừa nãy cô dùng khẩu âm sai. Nghe rất không được.” Khẽ lắc đầu, rõ ràng là đang trách mắng.

Lillan cổ họng như mắc phải thứ gì đó, lóng ngóng một hồi mới hỏi lại. “Cô nói vậy là ý gì?”

“Từ “tiểu thư” có thể hiểu là mĩ nữ, cũng có thể...là gái điếm.” Thẩm Ninh dùng Tiếng Anh để giải thích.

Lillan càng trở nên cuống cuồng, không ngờ bản thân lại nói như vậy. “Cô Thẩm, thực xin lỗi.”

Thẩm Ninh cười cười, đứng dậy vỗ vai Lillan, khẽ hắng giọng. Thanh âm cũng theo đó mà thay đổi, mang ý tứ trêu ghẹo.

“Lillan, hay để tôi chỉ cho cô vài từ chửi thề nữa nhé. Biết đâu sau này cần dùng.” Thẩm Ninh nháy mắt, gương mặt hoàn toàn không biến sắc.

Lillan lùi lại. “Cô...bất lịch sự!”

Người phụ nữ cạnh Lục Bác Dịch, quả nhiên là khô khan!

“Tôi nói thật mà. Cũng đâu bắt cô lúc nào cũng chửi bậy? Dùng vào một vài trường hợp rất có ích đấy.”

Thẩm Ninh đi qua đi lại, cả người đung đưa. “Ví dụ như...”

“Thẩm Ninh, đừng dạy hư người của tôi.”

Thẩm Ninh cùng Lillan đồng loạt quay ra. Lục Bác Dịch đang đi vào.

“Tổng giám đốc.” Lillan khóe miệng co giật, nhìn Lục Bác Dịch đầy hoảng sợ.

Thẩm Ninh lại khác, đứng bên cạnh cười rất tươi.

“À đúng rồi, Lillan, bộ lễ phục đó, cô đổi thành sườn xám đi!” Thẩm Ninh chỉ tay vào chiếc hộp ban nãy, cất giọng nói.

Lillan do dự nhìn Lục Bác Dịch.

“Làm theo lời cô ấy.”

“Vâng.” Lillan tiến đến cạnh bàn, nhanh chóng đem đồ đi.

“Cô không có việc gì làm thì đừng có gây sự.” Lục Bác Dịch đi vào phòng trong lấy vali của mình.

Thẩm Ninh lẽo đẽo theo sau, lại tiếp tục luyên thuyên. “Tôi có gây sự gì đâu? Đừng nói là...”

Thẩm Ninh đứng sau lưng anh, gương mặt vẫn là bộ dạng thích thú. Lục Bác Dịch nghe cô đang nói lại dừng, quay lại nhìn cô.

Thẩm Ninh đôi mắt chớp chớp. “...Đừng nói là...Lục thiếu không biết chửi bậy đấy nhé?”

Lục Bác Dịch gương mặt hằm hằm. “Không phải ai cũng như cô.”

“Ừ ừ ừ.” Thẩm Ninh gật gật, lát sau ngồi lên chiếc vali của Lục Bác Dịch.

“Ra chỗ khác.”

“Không.”

Lục Bác Dịch đẩy vai cô, thiếu nữ nhìn anh, mông với chiếc vali như dính chặt với nhau.

Lục Bác Dịch nhăn mày.

“Đừng có tức giận, anh đồng ý với tôi một chuyện. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”

“Chuyện gì?”

“Tôi muốn đi chơi.” Thẩm Ninh nâng mặt, mặc dù ngồi nhưng chiếc vali cũng khá lớn, khoảng cách trên dưới cũng không quá xa.

“Rủ Lillan đi cùng.”

“ Không được. Tôi còn muốn mua đồ lưu niệm cho bà nội nữa. Cô ấy không thích hợp.” Thẩm Ninh lắc đầu.

“Tôi còn có việc.” Lục Bác Dịch mạnh tay đẩy cô ra, thẳng thừng từ chối.

Thẩm Ninh không vừa ý, ngó đầu nhìn anh, cái miệng nhỏ lại vào việc.” A Dịch, tôi sẽ gọi điện cho bà nội ngay bây giờ đấy. Bà ở nhà mà nghe tin này, chắc sẽ rất đau lòng, nặng hơn nữa còn có thể...”

“Được rồi.” Lục Bác Dịch ngắt lời. Khi không lại dùng cái giọng điệu này, anh quả thật nuốt không trôi.

“Được cái gì cơ? Làm phiền Lục thiếu nói lại xem nào~” Thẩm Ninh được đà, biểu cảm tỏ vẻ ngây thơ.

Lục Bác Dịch nhìn thẳng vào Thẩm Ninh, ý tứ cảnh cáo, giọng điệu còn pha chút giận dữ. “Không muốn thì ra ngoài.”

Thẩm Ninh cười khanh khách, rất có cảm giác thành tựu.

...

Ngày thứ hai là buổi tiệc sáp nhập, được tổ chức một ngày một đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.