“Anh làm vậy...Lỡ như tôi thích anh thì sao?”
Lục Bác Dịch nhìn Thẩm Ninh, khóe miệng cong lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.
“Cứ việc. Tôi không ép.”
Thẩm Ninh lườm anh, hừ lạnh. Lúc này đáng lý ra phải là xưng anh gọi em, nói với nhau vài câu tỏ tình lãng mạn mới đúng chứ?
“Thất vọng à?” Lục Bác Dịch nhìn biểu tình của cô, khóe môi cong lên đầy cưng chiều.
Anh không ngờ mình có thể cười như vậy, Thẩm Ninh lại càng không hay biết.
Cô nhìn ra phía trước, tạp âm cuộc đối thoại với người của Thẩm gia khi nãy vẫn còn vang vọng bên tai.
“Chuyện về Thẩm Đan. Tôi có thể giúp cô.”
“Hả?”
Lục Bác Dịch nhìn cô đầy kiên định, không nhắc lại lời vừa nói.
Thẩm Ninh nhìn anh, lát sau cười xòa, cũng đã hiểu ra ý định của anh.
“Không cần.”
Thẩm Ninh lại ngửa cổ lên trời, chiếc áo khoác của Lục Bác Dịch trên vai cô tuột xuống. Cũng may anh đưa tay đỡ kịp, mặc ngay ngắn lại cho cô.
“Ở đây lạnh. Về thôi!”
Thẩm Ninh giờ mới nhận ra mình khoác áo của anh, mí mắt khẽ rung nhẹ, cô ngước nhìn anh, khóe môi cong lên đầy mị hoặc.
“Còn anh, anh cảm thấy thế nào?” Thẩm Ninh lại gần, bóng dáng nhỏ bé đứng trước bóng hình cao lớn của anh.
Lục Bác Dịch cúi xuống nhìn cô, nhất thời không hiểu ra.
Thiếu nữ khẽ mỉm cười, ngón tay chọc nhẹ vào ngực trái của anh, thân trên ma sát với lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, từ tốn nhắc lại lần nữa.
“Lúc gặp tôi, chỗ này của anh, có gì lạ không?” Thẩm Ninh sát lại gần, đầu ngón tay trắng muốt vuốt ve. “Kiểu như là, đập liên hồi không ngừng nghỉ...còn có, rất nhanh?”
Ánh mắt Lục Bác Dịch tối đi, vòng tay đỡ lấy eo cô, khẽ véo lên đó. “Nhóc con, đừng nghịch.”
“Anh thừa nhận rồi.” Thẩm Ninh cười khanh khách, ánh mắt trong veo như thủy tinh.
Cô rời khỏi người anh, kéo lấy một bên ống tay áo, giọng nói biếng nhác.
“Anh cúi người xuống.”
“Làm gì?”
“Cõng tôi.”
“...”
“Sao thế? Hôm nay tôi hơi mệt. Chiều tôi một lúc đi.”
Lục Bác Dịch rũ mắt nhìn cô, gương mặt lúc nãy còn tươi tắn giờ lại ỉu xìu, anh thở dài, cuối cùng vẫn là đưa lưng về phía cô.
“Chân bị làm sao thế này?”
“Gì cơ?”
Thẩm Ninh không hiểu, lát sau mới nhìn xuống chân mình, máu tươi chảy đầy đôi guốc đã khô một nửa, vết thương vẫn đang rịn máu, màu sắc vô cùng nổi bật.
“À, bị cứa vào. Không đau.”
Lục Bác Dịch cõng cô về phía đầu xe, lát sau trên tay đã có một túi sơ cứu đơn giản.
Cô ngồi im để anh sát trùng rồi băng bó lại, cảm nhận thao tác của anh đã thành thục hơn, trông đã chuyên nghiệp hơn rất nhiều rồi.
Từ sau khi mẹ cô mất, ba cô vì lấy Thẩm Niên rồi có con riêng nên cũng không quan tâm cô nhiều như trước kia nữa. Suốt bao năm qua, tuyệt nhiên cô không nhận được sự quan tâm và yêu chiều từ bất kỳ người nào nữa. Đau đớn tự chịu, vui vẻ tự hưởng, dần dần trái tim trở nên lạnh giá, không chịu mở lòng với ai, cũng không muốn để ai tiếp cận mình.
Cô nhìn anh, khịt khịt mũi. Vậy mà sự xuất hiện của anh lại giống như ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn cô, vỗ về nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô. Cảm nhận được sự cưng chiều của anh, cô càng muốn dựa dẫm vào anh, càng khao khát muốn được anh quan tâm nhiều hơn.
“Kĩ thuật băng bó của anh hôm nay không tồi. Anh mới học từ giáo sư Trương à?”
“Quen tay hay việc. Có người suốt ngày phải băng bó, tự khắc sẽ quen thôi.”
Thẩm Ninh cố ý không hiểu lời anh nói, cúi người xuống.
“Ai suốt ngày phải băng bó? Còn có người nào khác nữa à? Lục Bác Dịch, anh chỉ được băng bó cho mình tôi mà thôi.”
Lục Bác Dịch không trả lời, thao tác vẫn rất nhẹ nhàng, không hiểu sao đáy lòng lại bất giác lay động, tựa như có một dòng nước nóng chảy dọc thân người. Khiến con người ta chỉ muốn đắm chìm vào đó.
“Lục Bác Dịch, anh mau trả lời đi.”
“Ừm.”
Gió lớn thổi qua dường như muốn nhấn chìm cả thanh âm trong cổ họng anh, Thẩm Ninh vẫn kịp nghe thấy, lát sau cười mãn nguyện.
Người đàn ông đứng dậy, đặt cô ngay ngắn ngồi vào ghế lái phụ rồi phóng xe rời đi.
.........
Trương Nhân khoanh tay ngồi trên ghế, đôi mắt nghiêm nghị dán chặt lên người Cao Hinh.
Cao Hinh không dám nhìn thẳng, bị anh nhìn đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, cô lấy hơi, can đảm lên tiếng.
“Giáo sư Trương, tôi không cố ý mà. Là họ gây sự trước...”
“Thầy thuốc như mẹ hiền. Dù bệnh nhân họ nói gì, làm gì cô cũng nhắm mắt mở mắt mà nghe theo. Nếu cô đụng phải người không nên đụng, hậu quả thế nào cô chịu được không?”
“Tôi chỉ là thực tập sinh, không phải thầy thuốc.”
“Cô...”
Trương Nhân thở dài bất lực, anh bực bội lật giở bệnh án, đè nén cảm giác bực tức trong lòng xuống.
Cao Hinh bĩu môi. Cô cảm thấy những việc mình làm hôm nay không sai, lương tâm lẫn lý trí mách bảo cô như vậy. Rõ ràng là bệnh nhân đó không chịu uống thuốc đúng giờ khiến bệnh tình trở nên trầm trọng, hoàn toàn không phải do mũi tiêm định kỳ đó của cô mà bị sốc thuốc.
Ngón chân vẽ thành nhiều hình tròn trên nền đất, cô vẫn cúi gằm mặt.
“Giáo sư Trương, có người gửi đồ cho anh.” Một y tá đẩy cửa bước vào, trên tay là một hộp bánh kem được đóng gói cẩn thận. Hộp bánh trong suốt có thể nhìn rõ hình thù bên trong.
Rõ ràng là có người cố ý tự làm bánh gửi cho Trương Nhân. Nhất định là nữ.
Cao Hinh nhìn hộp bánh kem được đặt ngay ngắn trên bàn, lại chăm chú quan sát nét mặt của Trương Nhân.
Biểu cảm kia rõ là đang không vui mà!
“Giúp tôi vứt ra ngoài.”
“Người ta đặc biệt làm cho anh mà, anh không nên vì tâm trạng không tốt mà phụ lòng người ta được.”
“Tôi nói vứt ra ngoài.”
Cao Hinh bị anh làm cho im bặt, cuối cùng vẫn là nuối tiếc xách bánh đem đi.
Người đàn ông độc ác! Không biết hưởng thụ!