“Tổng giám đốc, buổi đấu giá của Mạc thị ba ngày sau sẽ được tổ chức. Bên họ sáng nay có gửi giấy mời. Anh xem qua đi.” Lillan tiến vào, đặt tờ giấy A4 lên bàn.
Lục Bác Dịch không có ý định xem qua, anh vẫn đang ký mấy bản hợp đồng, chỉ thấp giọng hỏi.
“Có những ai?”
“Chủ những chi nhánh của Phong gia là đại đa số, còn lại là giới thương nhân nước ngoài.”
Biệt thự Lục gia.
Ánh đèn vàng trong thư phòng chiếu thẳng xuống bàn làm việc, xung quanh chỉ hiếm hoi là ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào.
Lục Bác Dịch ngồi ngay ngắn trên ghế, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi trắng và quần Âu tối màu.
Ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính không rời, gương mặt nghiêm nghị dường như không bao giờ là thay đổi.
“Lão Lục, cậu đã phát hiện ra gì chưa?” Tạ Cảnh Du ở đầu bên kia, dầm mưa đứng cầm máy quay gọi qua video với Lục Bác Dịch. Cả người đã ướt nhẹp mặc dù đang mặc áo mưa.
“Quay gần vào.”
“Hả? Chưa rõ à?”
“Càng gần chỗ đâm càng tốt.”
Tạ Cảnh Du kinh sợ. “Mẹ kiếp, Lão Lục, cậu nhìn nổi à?”
Tạ Cảnh Du đưa tay bịt mũi, một tay chỉnh máy quay vào sát phần thịt bị cắt nham nhở của người kia, không dám nhìn thẳng. Mùi thịt người đang phân hủy cộng với việc bị ngấm nước mưa hòa vào nhau, một thứ mùi tanh tưởi ẩm ướt không ngừng bốc lên. Làm cậu ta liên tưởng đến món bít tết chín tám phần mà cậu ta yêu thích.
Tạ Cảnh Du lắc đầu, cảm giác buồn nôn truyền đến trung ương thần kinh. Tháng này, chắc cậu không dám đụng vào bò bít tết nữa.
Kết thúc cuộc gọi, Lục Bác Dịch ngả người ra sau, lại gọi đi một cuộc điện thoại nữa.
“Lillan, sắp xếp cho tôi một chuyến bay đến Phần Lan gần nhất vào sáng mai.”
Cốc...cốc...cốc...
“Lục Bác Dịch, muộn thế này còn chưa đi ngủ à?” Thẩm Ninh ghé đầu, nhìn anh vẫn ngồi trên bàn làm việc liền hỏi.
“Có việc gì?”
“À...muốn mượn anh một chiếc đĩa CD.”
“Để làm gì?”
Thẩm Ninh nhẹ nhàng đi vào, chân trần bước trên nền đá hoa lạnh ngắt. “Xem phim heo.”
Lục Bác Dịch cau mày, nhìn cổ chân trắng nõn của cô mà thấp giọng nhắc nhở.
“Đi dép vào.”
“Ồ.” Thẩm Ninh không vội, vòng ra sau kệ sách, lấy đồ mình cần. Xong việc còn nán lại màn hình vi tính của anh, mày kiếm nhíu chặt khi nhìn vào những bức hình mổ xẻ qua email vừa được gửi đến.
“Thảm án?”
Lục Bác Dịch đã lấy từ đâu ra một đôi dép lê của mình, đá đến trước mặt cô. Thẩm Ninh cũng nhanh chóng đi vào, nhìn những bức hình kia vô cùng chăm chú.
“Của ai vậy?”
“Một giáo sư kiểm định viên đá quý người Pháp, tên Richard.”
Lục Bác Dịch nhìn cô, ngữ khí không nhanh không chậm. “Muộn rồi, về phòng ngủ đi.”
“Anh ta bị giết hại đúng không? Đã tìm ra hung thủ chưa?” Thẩm Ninh không nghe lời anh, bàn tay cầm con chuột xem qua xem lại mấy bức hình Richard bị giết, mặt mũi không hề giống như bị mấy bức hình đầy máu me kia dọa sợ.
Lục Bác Dịch thở dài, nhìn cô hồi lâu mới trả lời.
“Vẫn chưa.”
Thẩm Ninh kéo một ghế ngồi cạnh anh, xem qua lại một lượt rồi thoát ra khỏi giao diện chính.
“Hung thủ là một họa sĩ, hoặc là một đầu bếp.”
“Lý do?”
“Đường rạch của hắn trên người Richard rất có quy tắc.” Cô nhìn anh, nét mặt nghiêm túc chưa từng có. “Nếu là một họa sĩ, hắn có thể là người mắc chứng rối loạn cưỡng chế, anh nhìn xem, đường dao rất gọn gàng. Còn nếu là đầu bếp, hắn mắc bệnh sạch sẽ.”
Lục Bác Dịch sửng sốt, không ngờ Thẩm Ninh có thể nói ra được những lời này. Cũng quên đi việc phải ngăn cản cô tiếp xúc với những vụ án thế này.
Anh lẳng lặng nhìn cô, lát sau mới lên tiếng.
“Dẫu sao thì hung thủ cũng không phải người bình thường. Vả lại, còn có tiền sử gây án.”
Câu sau của Lục Bác Dịch dùng câu trần thuật.
“Bingo!” Thẩm Ninh búng tay.
.........
Chuyên cơ của Lục Bác Dịch đáp ngay ngắn trên địa phận không quân của Phần Lan.
“Thiếu tướng Lục!” Một viên cảnh sát nhìn thấy Lục Bác Dịch bước xuống từ trên máy bay, lại gần dùng động tác chào trong quân đội. Dáng người thẳng tắp đầy khí khái.
Lục Bác Dịch gật đầu một cái đáp lại, tiến đến bắt tay với viên cảnh sát kia.
“Vụ việc lần này, e rằng phải nhờ đến Thiếu tướng Lục rồi.” Đều là người trong quân đội, giọng nói mạnh mẽ thẳng thắn, không hề giống kiểu luồn lách, nói chuyện có mở có kết như ở trên thương trường.
Thẩm Ninh thầm cảm thán. Cô thích những người như vậy!
Ngoài từ “soái” ra thì chẳng còn từ nào để hình dung nữa.
“Không ngại.” Lục Bác Dịch đáp lại, theo viên cảnh sát kia trở về hiện trường.
.........
Khách sạn năm sao cố thủ ở thành phố vốn xa hoa náo nhiệt thì sáng nay lại không một bóng người, dáng vẻ hiu quạnh hiếm thấy. Bởi vì từ tối qua đến giờ, chính quyền địa phương hầu như đã phong tỏa mọi ngỗ ngách của thành phố, nguyên nhân là do vụ ám sát của Richard.
Từ xa Thẩm Ninh đã thấy Tạ Cảnh Du cùng một vài pháp y ở hiện trường. Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ mệt mỏi, rõ ràng là thức trắng một đêm.
“Lão Lục!” Tạ Cảnh Du tiến đến gần, lấy từ nhân viên cạnh đó dung dịch sát khuẩn, tẩy rửa sạch sẽ.
“Tra được gì rồi?”
Chỉ thấy Tạ Cảnh Du lắc đầu, có thể nhận ra sự việc không mấy khả quan.