Biên tập: Mama Tổng Quản
Cố Đình Trạch là một hướng dẫn viên du lịch không tồi, trừ chuyện có hơi lảm nhảm.
Hắn dẫn Chu Sa đi không phải là lộ trình dành cho du khách bình thường mà là đến tất cả các thắng cảnh lớn nhỏ của Châu Thành một lần.
Chỉ là buổi chiều bỗng bật ra một khúc nhạc đệm nho nhỏ, ra khỏi nhà hàng, xe của bọn họ đã bị kéo đi rồi.
Chu Sa đi qua xem thử mọt chút, chắc là thời gian đậu xe quá lâu, thật ra cả hai người đều không rõ lắm luật giao thông ở Châu Thành. Cố Đình Trạch nổi cơn tam bành xong lại ỉu xìu, xe này là bác Ba cho hắn mượn, mới ngày đầu tiên đã có chuyện rồi.
Chu Sa nhìn Cố Đình Trạch vò mái tóc vàng một cách đau khổ: “Được rồi, đi tìm xe về đi.”
Vì thế liền mất hơn nửa ngày ở cục cảnh sát.
Cũng là trải nghiệm độc đáo.
Mất cả đống công sức vẫn phải báo cho bác Ba, cuối cùng Cố Đình Trạch cũng lấy xe ra được nhưng mặt mũi lại như đưa đám.
Làm Chu Sa bỗng muốn xoa đầu của hắn.
“Buổi tối có muốn đi chỗ nào hay không?” Cố Đình Trạch ép buộc chính mình trở lại vai trò của hướng dẫn viên du lịch.
“Nghe nói “Văn hóa Night Pu*” ở Châu thành rất tuyệt phải không?” Chu Sa nghiêng đầu nhìn Cố Đình Trạch, trong đôi mắt lóe sáng có chút ý vị không rõ.
*Night Pu: Có nghĩa là ra ngoài vào ban đêm nhưng hiện nay được hiểu theo nghĩa bóng là những cuộc chơi thâu đêm. Đây là từ dùng cho người Quảng Đông và Hồng Kông. Ở Hồng Kông, ngày nay nhiều thanh niên nam nữ thích dành cuộc sống ban đêm tại các quán bar, buổi tiệc tùng, câu lạc bộ đêm, v.v. “Pu” được sử dụng để mô tả những người trẻ tuổi ở lại địa điểm hoạt động thâu đêm, (Theo Baidu)
Cố Đình Trạch vỗ xuống vô lăng: “Quá đúng, tôi biết có mấy bar rất được, đi đi đi đi, hôm nay thật con mẹ nó xui xẻo, đi xả một phen nào.”
Đúng là thanh niên, nhắc tới cuộc sống về đêm thì dường như đã phủi sạch ủ rũ vừa rồi, trở nên sinh long hoạt hổ hẳn.
Chu Sa lấy tay chống đầu, gió từ khe cửa xe thổi phất qua lọn tóc của cô, ý định không muốn ai hay bỗng rục rịch trong lòng cô.
Xe lái về đến trước cửa khách sạn, đi thay quần áo, đã muốn Pu thì phải nghiêm túc Pu.
Cố Đình Trạch cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn một kiểu dáng giống mấy tay ăn chơi, nhưng vẫn đẹp trai như cũ, hắn có ngũ quan rất đẹp, bởi vì là con lai nên ngũ quan hắn càng sắc nét hơn, đứng trước chiếc Maserati chờ Chu Sa càng đặc biệt khiến người ta chú ý, hắn cũng không thèm kiêng dè liền vứt cho mấy cô nàng đang liếc mắt đưa tình với hắn vài nụ hôn gió.
Chu Sa xuất hiện khiến động tác của Cố Đình Trạch đứng hình trong tích tắc.
Chu Sa rất ít khi thử trang điểm kiểu này, quyến rũ, lại mang một nét phong trần.
Chiếc váy thấp ngực bó sát người chỉ tới dài tới bắp đùi, lộ ra một khe suối trong, hai chân thon dài thẳng tắp như hoàn toàn được phô diễn ra ngoài.
Chu Sa mang đôi giày CL gót nhọn 10cm bước xuống từng bậc thang.
“Wow.” Cố Đình Trạch không tiếc thốt ra một tiếng khen ngợi.
Chu Sa cầm ví cầm tay ngồi vào trong xe: “Vẫn là có hơi lạnh.”
“Lát nữa sẽ rất nóng thôi.” Cố Đình Trạch đạp chân ga.
Thật sự rất nóng.
Tiếng người huyên náo, sắc màu sặc sỡ.
Đây là đêm giao thừa.
Uống xong chai bia thứ ba, Cố Đình Trạch kéo Chu Sa vào sân nhảy, hắn nhìn ra Chu Sa một chút lạ lẫm, chắc là không thường xuyên đến hộp đêm chơi.
Nội tâm Cố Đình Trạch có chút đắc ý, thời niên thiếu của mấy thằng con trai ở Manhattan khó tránh khỏi những bữa party đầy bia rượu.
Hắn nắm chặt tay Chu Sa, kéo Chu Sa theo hắn cùng chen vào đám đông.
Giây tiếp theo, Chu Sa cánh tay vòng lên cổ hắn.
Cố Đình Trạch nhìn sơ qua rất ngon miệng, không phải sao?
Hắn còn trẻ, đáng yêu, độc thân.
Bọn họ như bèo nước gặp nhau, từ biệt ở Châu Thành sẽ không gặp lại nữa.
Cô... cô muốn xơi tái hắn.
Từ đêm qua nhìn thấy hắn, cô đã muốn hắn.
Trong đám người, Chu Sa dán sát vào người Cố Đình Trạch.
Cô thổi hơi vào tai hắn: “Nhảy thế nào đây, cậu dạy tôi nha...” Hạ giọng xuống một chút, mang theo bảy phần mê hoặc, ba phần dục vọng.
Trong lòng Cố Đình Trạch hiểu rõ.
Hắn cũng không ngốc.
Thời niên thiếu của con trai ở Manhattan, trừ mấy buổi party và bia rượu, còn có tình dục.
Lỗ tai hắn hơi nóng lên, loại nhiệt độ này dường như đang muốn lan ra.
Hắn chậm rãi ôm eo Chu Sa, cũng ghé sát vào tai Chu Sa: “Dễ lắm, giống như thế này, lắc lư...”
Tại sao lại không chứ?
Hắn nhìn Chu Sa, dưới ánh đèn lấp lánh cô giống như một yêu tinh, cô hút hồn, khóe môi hơi nhếch lên như kéo theo vô vàn dụ hoặc.
Chu Sa không biết hắn là ai, hắn cũng không biết Chu Sa là ai.
Chuyện này chỉ đơn thuần là như vậy, cũng không trộn lẫn bất kỳ thứ gì.
Hắn có thể tạm thời quên mất đau khổ Khang Kiều mang đến cho hắn, quên tình cảnh hiện giờ của hắn.
Hắn và Chu Sa dính chặt vào nhau, hắn nhẹ giọng chỉ cho Chu Sa phiêu theo tiết tấu như thế nào, tay hắn từ đùi cô, vuốt ve đến mông cô, thẳng cho đến khi bọn họ môi kề môi.
Lưỡi Chu Sa giống một con cá nhỏ, linh hoạt chui vào trong miệng hắn, tìm kiếm lưỡi hắn, mút lấy nước bọt hắn.
Hương vị mầm lúa mạch nhàn nhạt đang lan tỏa, còn mang theo chút vị rượu vang mê say.**
(**): Chỗ này là do 2 người họ vừa uống bia vừa uống rượu nên mới hương vị lộn xộn thế nha.
Bọn họ cuốn theo âm nhạc, cuốn theo đám người đang lắc lư.
Ánh đèn bỗng nhiên tắt phụt, khi tiết tấu âm nhạc biến hóa lại một lần nữa sáng lên.
DJ tìm kiếm trong đám người, sau đó hắn vươn tay về phía Chu Sa.
Chu Sa mỉm cười, lên sân khấu.
Hết thảy lạ lẫm, đều là ngụy trang.
Chu Sa dùng sự lạ lẫm dụ dỗ hắn, cô tạm thời che giấu đi phong tình của cô, đến dụ dỗ hắn.
Điệu nhảy của Chu Sa gợi cảm đến nỗi khơi dậy lên dục vọng bất tận bên trong Cố Đình Trạch.
Một khúc này quá dài, có vô số ánh mắt đàn ông dính chặt trên người Chu Sa, đêm nay cô nhất định sẽ xuất hiện trong ảo mộng của những trên đàn ông này.
Một khúc này quá ngắn, hắn muốn nhìn cô hất tóc, muốn cô dùng đôi mắt mê hoặc nhìn về phía hắn, cô lắc eo, toàn bộ cơ thể của cô.
Từ thang máy liền gấp đến nỗi không chờ được mà bắt đầu hôn môi, thậm chí không thèm để ý camera giám sát trong thang máy.
Mãnh liệt và nhiệt tình.
Đẩy cửa phòng ra, Cố Đình Trạch đè Chu Sa lên trên giường, hắn có chút vội vàng.
Đúng là thanh niên mà... Chu Sa nghĩ, mặc kệ dục vọng của Giang Thâm và Giang Thừa ngẩng cao đến cỡ nào, dường như đều muốn chơi xong khúc dạo đầu.
Nhưng cô cũng có chút thích kiểu tình cảm mãnh liệt không màng cái gì khác thế này của Cố Đình Trạch.
Cố Đình Trạch nhịn không nổi nữa, hắn đẩy váy Chu Sa lên đến eo, xé rách tất chân, cái cảnh này hắn đã tưởng tượng rất nhiều lần, thậm chí lúc ở trong xe tay hắn đã duỗi qua giữa hai chân Chu Sa, chỉ là Chu Sa bắt lấy tay hắn... lái xe thuê vẫn còn ở đó
Cố Đình Trạch kéo khóa quần xuống, hắn nằm ở giữa hai chân Chu Sa muốn đi vào.
Chu Sa đặt ngón tay lên bờ môi Cố Đình Trạch: “Bao đâu?”
“Bao đâu bao đâu bao đâu bao đâu?” Cố Đình Trạch lặp đi lặp lại, vội vàng nhào tới ngăn kéo tủ cạnh giường tìm kiếm.
Cố Đình Trạch cắn túi dùng một tay xé mở, vội vàng đeo vào.
Hắn rất muốn, rất muốn.
Lúc Cố Đình Trạch rốt cuộc cũng tiến vào trong Chu Sa, hai người cùng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Cố Đình Trạch cảm giác được một trận tê dại trong cơ thể, Chu Sa chặt đến nỗi vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
“Thật chặt...” Cố Đình Trạch nỉ non khen ngợi, hắn ôm chặt Chu Sa, eo bắt đầu kịch liệt luật động.
Tiếng rên rỉ Chu Sa không ngừng bật ra khỏi cổ họng, Cố Đình Trạch đâm vào rút ra không hề có tiết cấu, nhiều lần đều cắm vào thật mạnh, hơn nữa tốc độ cực nhanh, nhưng loại này lại mang đến khoái cảm cực kỳ mãnh liệt.
Chu Sa rên rỉ kích thích Cố Đình Trạch: “Tôi lợi hại không?” Thật đúng là thiếu tinh tế***.
“Lợi hại...”
“Lớn hay không lớn...”
“Rất lớn, rất thô, rất dài” Chu Sa phối hợp trả lời vấn đề của hắn.
“Vậy...” Cố Đình Trạch cắn môi Chu Sa: “Tôi chịch cô có sướng hay không?...”
“Sướng...”
Cố Đình Trạch hết sức hài lòng với câu trả lời cảu Chu Sa.
Hắn tự nhận là thân sĩ, muốn quan tâm cảm thụ của Chu Sa, hắn thâm nhập muốn dò tìm hoa tâm của Chu Sa, đi nghiền nát, nhưng mà hoa tâm Chu Sa lại giống như cái miệng nhỏ mút mạnh lên côn thịt của hắn một cái.
“Không được Chu Sa... Đợi lát nữa hãy tới... Tôi muốn bắn...” Mấy chữ cuối cùng là Cố Đình Trạch rít từ trong kẽ răng ra, dường như hắn đã dùng lực độ lớn nhất để va chạm Chu Sa, bên ngoài cửa sổ cũng đồng loạt vang lên âm thanh bắn pháo hoa, rốt cuộc hắn hoàn toàn bắn ra bên trong Chu Sa.
Cố Đình Trạch nằm đè lên người Chu Sa: “Cái đó, tôi còn rất mạnh, nhưng do cô mút chặt quá, thật đó, bên trong cô giống như có cái miệng a, bập một phát liền hút vào, tôi một chút liền chịu không nổi nữa...” Lải nhải một hồi tỏ vẻ kỳ thật bản thân mình rất bền rất mạnh.
Chu Sa nhìn pháo hoa qua khe hở rèm cửa: “Chúc mừng năm mới!”
“Năm mới?” Cố Đình Trạch quay đầu nhìn xem đồng hồ: “A đúng rồi, là năm mới, năm mới vui vẻ.”
“Chúc mừng cậu lớn thêm một tuổi nha!” Chu Sa rốt cuộc cũng duỗi tay ra xoa xoa đầu Cố Đình Trạch ngây ngô.
Cố Đình Trạch bất mãn hừ hừ giọng điệu kiểu dỗ dành con nít này của Chu Sa, hơn nữa dường như có nghi ngờ gì đó đối năng lực của hắn: “Lớn thêm một tuổi sẽ trở nên lợi hại hơn nha, tôi chỉ sợ cô chịu không nổi.”
“Vậy, là có bao nhiêu lợi hại đây?” Chu Sa chống người lên, cười vui vẻ.
Cố Đình Trạch cũng cười một cách lưu manh: “Bảo bối, năm mới trước tiên chịch một phát đi.”
(***) Cái chỗ này ta muốn dịch là “sát phong cảnh” ghê, nói thẳng là đâm hơi đó. Tự dưng đang ấy ấy mà hỏi một câu thật ba chấm quá mà. Đúng là thanh niên trai tráng, hờ hờ hờ.