Biên tập: Mama Tổng Quản
Chu Sa trở về thấy nam sinh kia vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, hơn nữa từ lúc cô đến gần vẫn luôn nhìn cô.
Đây có lẽ là chàng trai trẻ mới tuổi đôi mươi, hình như còn là con lai, tóc có màu vàng ánh lạnh, ngọn tóc hơi cong, mặc một chiếc áo khoác bape, khóa kéo chỉ kéo phân nửa, nhìn qua như kiểu sáng sớm phải vội vã lên máy bay nên vẫn còn ngái ngủ.
Ánh mắt chàng trai vẫn luôn tập trung trên mặt cô, làm cho người ta không có cách nào xem nhẹ, Chu Sa trở về chỗ ngồi: “Làm sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi hắn.
Chàng trai dường như đã lấy lại tinh thần: “Xin lỗi, cô rất giống một người bạn của tôi.”
“Phải không?” Tuy rằng là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của Chu Sa không có chút nghi vấn nào.
Chu Sa cười nhẹ một cái, ngồi xuống mở ipad ra, không tiếp tục nhìn phía đối diện, nhưng cô có thể cảm nhận được hình như đối phương còn một chút một chút đánh giá cô.
Cố Đình Trạch chụp trộm một tấm ảnh, quả thật rất giống, bất quá cũng có thể tìm ra vài điểm khác biệt, khí chất của cô và Chu Nguyệt cũng không giống nhau.
Cố Đình Trạch vuốt vuốt di động, hắn có xúc động muốn gửi tấm ảnh này cho Châu Dục Thời, nhưng hắn kiềm chế lại.
Thứ này có lẽ sẽ làm Châu Dục Thời càng thêm đau khổ--- mặc dù hắn chưa bao giờ nhìn ra được cảm xúc gì trên gương mặt núi băng của Châu Dục Thời.
Đợi cũng không bao lâu đã có thể lên máy bay, trong khoang hạng nhất của chuyến bay ngắn cũng không phân chia chỗ ngồi riêng biệt, Chu Sa phát hiện mình và chàng trai đối diện lại ngồi ở cạnh nhau.
Cũng thật là tình cờ, vì thế chàng trai kia bèn tự giới thiệu một chút: “Xin chào, tôi là Cố Đình Trạch.”
“Xin chào, Tạ Chu Sa.”
“Tạ tiểu thư không phải người Châu Thành?”
“Kêu tôi là Chu Sa được rồi, tôi là người Xương Thành, đến Châu Thành đi công tác.” Chu Sa thấy trong tay Cố Đình Trạch còn chưa kịp cất cuốn hộ chiếu màu xanh dương, “Cậu đến châu thành chơi à?”
“Nguyên quán của tôi là Châu Thành.” Nghe được hai chữ Chu Sa, Cố Đình Trạch hơi kinh ngạc, tên cũng thật giống. “Về thăm người thân.”
Chu Sa gật gật đầu, khoảng cách gần sẽ nhìn thấy con ngươi của Cố Đình Trạch có màu khói, cũng không phải bản địa, nhưng khẩu âm rất chuẩn, không giống như kiểu ABC* bình thường.
(*): Nguyễn văn chỗ này là “不像是一般的 ABC”, nên ta nghĩ chắc ý tác giả là chỉ mấy người Hoa Kiều chỉ biết nói tiếng Anh, không rành tiếng Trung, mỗi lần nói cứ phải nói từng từ ấy.
Cố Đình Trạch nói ra câu đi thăm người thân một cách hời hợt, nhưng trên thực tế, chuyến đi này đột xuất này có chút giống việc chạy thoát thân.
Cố Đình Trạch xuất thân từ Đại Quyển Bang ở New York, sau khi ông cố Ngô Sinh Kế từng giữ địa vị bố già qua đời, ông ngoại hắn là Ngô Hải Vinh tiếp nhận vị trí người đứng đầu của Đại Quyển Bang Bắc Mĩ.
Nhưng mà tình hình hai năm nay có chút bất ổn.
Tuổi tác Ngô Hải Vinh đã cao, cũng nên cân nhắc chuyện chọn người nối nghiệp, nhưng ông ấy không có con trai, chỉ có hai người con gái, con gái lớn Ngô Anna gả vào Tống gia, Tống Khải Thành chỉ biết kinh doanh chưa từng tham dự vào sự vụ của Đại Uyển Bang, con gái út, chính là mẹ của Cố Đình Trạch - Ngô An Quỳnh gả cho thuộc hạ thân tín nhất lúc đó của Ngô Hải Vinh – Cố Uy, sinh ra hai đứa con trai, Cố Đình Trạch là con trai út.
Mà từ đấy, Cố Uy vẫn luôn được xem là người nối nghiệp của Ngô Hải Vinh, nhưng hiện giờ khi Ngô Hải Vinh tuổi đã già, nhị đương gia của Đại Quyển Bang lại không kiềm chế được nữa.
Đại Quyển Bang đang liên tục tẩy trắng, nếu gọi là hắc bang, chi bằng gọi là tập đoàn lớn có bối cảnh đen tối, lợi ích khổng lồ như hiện nay thật không có cách nào khiến người ta ngồi yên được, Cố Uy lại chỉ là con rể của Ngô Hải Vinh.
Ai cũng muốn đến tranh đoạt một phen.
Cố Đình Trạch cũng không tham dự vào sự vụ cụ thể của Đại Quyển Bang, nhưng rõ ràng hắn và anh trai hắn đều trở thành mục tiêu cho người khác, sau một lần ám sát không thành, Ngô An Quỳnh giao cho Cố Đình Trạch nhiệm vụ rời khỏi nước Mỹ, đến Châu Thành tìm bác Ba của hắn.
Cố Đình Trạch vội vàng đi trốn nhưng vẫn tranh thủ cơ hội để dạo chơi, trước tiên chọn bay đến Xương Thành, ở lại Xương Thành mấy ngày mới bay đến Châu Thành.
Cố Đình Trạch là con trai út, không có gánh nặng kế thừa gia nghiệp như anh hai hắn, Ngô gia cũng không tạo cho hắn áp lực gì, tuy rằng xuất thân phức tạp, ngoài ý muốn lại có chút ngây ngô.
Chu Sa trò chuyện câu được câu mất với Cố Đình Trạch, kỳ thật Cố Đình Trạch chỉ nhỏ hơn cô có một tuổi, nhưng Chu Sa luôn cảm thấy tâm hồn mình già hơn mấy người trẻ tuổi khác, nói chuyện phiếm với Cố Đình Trạch lại thoải mái đến bất ngờ, chàng trai này vừa nhìn là biết kiểu sống trong nhung lụa, cuộc sống không có áp lực gì quá lớn, không cùng một loại người với cô, nhưng cùng loại người đơn thuần như ánh mặt trời này nói chuyện dù sao cũng vui vẻ.
Hắn đang dông dài oán trách một cô gái, cái cô tên Khang Kiều kia là con gái nhà thế giao, hắn vẫn luôn thích cô ấy, nhưng cô ấy lại thích tiểu thiếu gia của một nhà khác, coi hắn là lốp xe dự phòng, hắn miêu tả hắn không cam lòng cỡ nào, tức giận cỡ nào, rồi còn chuyện vừa mới cúp ngang điện Khang Kiều thật sảng khoái.
Tóm lại đây là chàng trai rất dễ thương.
Lâu lắm rồi Chu Sa không cùng với người không hề có mục đích gì như thế này, tùy ý mà tám chuyện, loại cảm giác này khiến Chu Sa khá là vui sướng.
Thời gian bay dường như cũng trở nên ngắn hơn, uống xong ba ly champagne đã hạ cánh.
Nghiêm tổng Châu Thành đang chờ cô ở lối ra, Cố Đình Trạch muốn đi lấy hành lý, Chu Sa liền vẫy tay tạm biệt với Cố Đình Trạch rồi ra cửa.
Cố Đình Trạch lấy hành lý xong, quay đầu lại mới phát hiện còn chưa lưu lại cách liên lạc với Chu Sa, hình như có hơi tiếc nuối.
Nghiêm tổng là người gốc Châu Thành cũng rất tốt bụng, hắn không hề đưa ra bất kỳ nghi vấn nào về việc Chu Sa tới đưa văn kiện, rất khách sao đưa Chu Sa về công ty chi nhánh ngồi, nghe nói đây là lần đầu tiên Chu Sa tới châu thành, liền đề nghị buổi chiều tìm người dẫn Chu Sa đi dạo một vòng.
Chu Sa từ chối khéo ý tốt của Nghiêm tổng, đối phương cũng không có ý ép buộc cô, chỉ bảo vẫn phải mời cơm trưa, chuyện này thì không có cách nào từ chối, Nghiêm tổng với vài vị phó tổng khác mời Chu Sa đến một nhà hàng gần đó, vừa vào cửa đã đụng phải Cố Đình Trạch hơn một giờ trước nói hẹn gặp lại nhưng vẫn cho rằng thật ra sẽ không gặp lại.
Hắn đi theo một ông lão lên lầu, ông lão kia mặc đồ kiểu nhà Đường, khí thế vô cùng, phía sau còn có mấy người vệ sĩ mặc đồ tây mang giày da đi theo.
Bộ đồ này hình như đã thấy ở trên phim.
Cố Đình Trạch nhìn thấy Chu Sa thì lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ kịp gật đầu chào liền đi theo ông lão vào phòng riêng trên lầu hai.
Trong lúc ăn cơm, Nghiêm tổng lại nhắc đến ông lão kia: “Chắc Tạ tiểu thư cũng không biết, vị vừa rồi mới gặp tên là Hoà Thắng.” Nghiêm tổng dùng tay ra dấu, ý bảo là thủ lĩnh giang hồ.
Chu Sa cũng có nghe qua về Hoà Thắng, xem ra bối cảnh của Cố Đình Trạch phức tạp hơn những gì cô thấy rất nhiều.
Nhưng cuối cùng chỉ là bèo nước gặp nhau.
Không nghĩ tới, trong một ngày, cô còn có thể gặp Cố Đình Trạch lần thứ ba.
Màn đêm buông xuống, Chu Sa thay quần áo đi lên tầng thượng của khách sạn.
Rất nhiều tầng thượng ở Châu Thành đều cho thuê để làm nhà hàng quán bar, đúng lúc khách sạn này có một quán bar cũng không tệ trên tầng thượng.
Khi Chu Sa cầm một ly Whisky dựa vào hàng rào chắn của tầng thượng, từ trên nhìn xuống cảnh đêm của vùng vịnh, thì Cố Đình Trạch lặng lẽ không một tiếng động mà xuất hiện bên cạnh cô.
Chu Sa khôi phục lại tinh thần cũng nhịn không được tươi cười xán lạn, hiện nay Châu Thành hơn bảy triệu người, nhiều lần gặp gỡ ở tần số cao như vậy thật sự là hiếm thấy.
“Tình cờ gặp lại cô thật đúng là tuyệt vời.” Cố Đình Trạch cũng nở một nụ cười.
Chẳng qua hắn nhàm chán nên muốn lên đây uống một ly, không ngờ còn có thể gặp lại Chu Sa, loại duyên phận này khiến hắn kinh ngạc. Hôm nay tám chuyện với Chu Sa khiến Cố Đình Trạch rất vui, cách nói chuyện Chu Sa mang đến một loại cảm giác cực kỳ đúng mực, vừa không biểu hiện quá nhiệt tình, cũng không quá xa cách.
Cô hoàn toàn không biết thân phận của hắn, sự thẳng thắng của người xa lạ ở giữa tình cảnh đặc thù này làm Cố Đình Trạch cảm thấy được thả lỏng.
“Tôi ở trong khách sạn này.” Chu Sa xoay người dựa lưng vào hàng rào chắn.
“Tình cờ thật, tôi cũng ở đây.”
“Không phải tới thăm người thân à? Sao không ở nhà người thân?” Chu Sa nhớ đến ông lão kia.
“Ờ... Không tiện lắm, cô cũng biết ở nhà người khác cũng làm phiền người ta thêm, còn không bằng tự mình kiếm chỗ ở.” Cố Đình Trạch nhún nhún vai, lộ ra một chút vô lại của tuổi trẻ.
“Nào, kính duyên phận.” Chu Sa hơi nghiêng cái ly một chút.
“Kính duyên phận.” Cố Đình Trạch chạm nhẹ vào ly Chu Sa.
“Đi công tác thế nào rồi?” Cố Đình Trạch cũng dựa vào hàng rào chắn, đứng bên cạnh Chu Sa.
“Xong rồi.” Giọng điệu Chu Sa có chút nhẹ nhõm.
“Vậy sau đó có kế hoạch gì chưa?”
“Đi bộ loanh quanh thôi, lần đầu tới Châu Thành mà.”
“Tôi dẫn cô đi dạo nhé!” Cố Đình Trạch có chút thích thú.
Kỳ thật ở chung một khoảng thời gian ngắn, liền có thể nhận ra được sự khác biệt rõ rệt giữa Chu Sa và Chu Nguyệt, các cô quả thật không giống nhau. Lúc này, Cố Đình Trạch đã không còn mang Chu Sa và Chu Nguyệt đặt chung một chỗ mà so sánh nữa, Chu Sa chỉ là người hôm nay hắn tình cờ gặp được ba lần, cô gái xinh đẹp.
Cố Đình Trạch cũng không phải thật sự thích làm người tốt, hắn chỉ là hơi buồn chán, lần này tới Châu Thành là để lánh nạn, không biết phải ngốc bao lâu, ở Châu Thành ngoại trừ bác Ba thì hắn cũng không có bạn bè thân thiết khác, có một người khác phái thế này đi chung cũng hay.
“... Cậu, không phải người Châu Thành a.” Chu Sa có hơi buồn cười.
“Tôi quá quen Châu Thành này rồi, yên tâm, không thành vấn đề.” Cố Đình Trạch cam đoan.
Cũng chẳng có cái gì không tốt.
“Vậy cảm ơn cậu nha!”
Hai người trong cơn gió mùa đông Châu Thành ẩm ướt chạm ly lần nữa, uống cạn rượu trong ly.
Lời của Mama: Mọi người muốn xem sớm thì lên fanpage rồi vào group Hậu trạch nha! Nhớ trả lời các câu hỏi mới được vào đó.