(Phúc lợi Wattpad đạt 777 lượt bình chọn)
Biên tập: Mama Tổng Quản
Có thể mang đi nơi khác không cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là sự tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!
(*”▽`*)...(*”▽`*)
-------------------------------------------------
Giang Thâm nghỉ giữa giờ họp hội nghị, Chu Sa bỗng xin nghỉ: “Chủ tịch, tôi muốn đến bệnh viện một chuyến.” Giang Thâm gập laptop lại, “Anh đi với em.”
Chu Sa liếc mắt nhìn thẳng vào Giang Thâm: “Còn mười lăm phút nữa sẽ đến hội nghị tiếp theo của Ngài.”
“Không sao, chỉ là hội nghị thường lệ thôi.” Giang Thâm dặn Thôi Nhất Minh dời hội nghị xuống buổi chiều.
Chu Sa và Giang Thâm cùng vào thang máy đi xuống: “Cảm ơn chủ tịch dù mỗi ngày trăm công ngàn việc vẫn không quên quan tâm người nhà của nhân viên.”
Giang Thâm tỏ vẻ rất dịu dàng: “Anh quan tâm Chu Sa thôi.”
Chu Sa không tiếp lời của Giang Thâm.
Giang Thâm cố tình tỏ vẻ dịu dàng “Quân vương từ đây không tảo triều” khiến Chu Sa thật muốn cười khẩy.
Vào phòng bệnh, Tạ Lăng nhìn qua cũng không có thay đổi mới gì quá lớn, Chu Sa ngồi ở mép giường bệnh, cầm tay Tạ Lăng, Giang Thâm nhường không gian lại cho Chu Sa, mở cửa đi ra ngoài.
Chu Sa nhìn kỹ một chút, sắc mặt Tạ Lăng hình như có chuyển biến tốt hơn, không trắng bệch như trước kia, cầm bàn tay lên cũng ấm hơn.
Đúng là chuyển biến tốt từ bên trong, Chu Sa thả lỏng một chút.
“Đã ngủ năm trăm ngày rồi.” Chu Sa nói nhỏ: “Có phải nên tỉnh rồi hay không?”
Tạ Lăng không có bất kỳ phản ứng gì.
“Hôm trước, con còn gặp lại chú Lưu sống ở tầng trên, chú ấy nhìn thấy con thì rất vui vẻ, không ngừng nói muốn đến thăm mẹ, con nhớ rõ hồi đó chú ấy rất thích bắt chuyện với mẹ...” Chu Sa bắt đầu lải nhải mấy chuyện phiếm với Tạ Lăng, cách vài ngày cô sẽ đến đây một lần, trò chuyện với mẹ cô: “Mẹ nói xem, nếu không tại vụ tai nạn giao thông này, mẹ với chú Lưu có thể hay không...”
Đôi mắt Tạ Lăng bỗng dưng trào ra nước mắt.
Chu Sa cứ như bị điện giật, cô vội vàng đứng lên bấm chuống, bác sĩ và Giang Thâm cùng nhau vọt vào: “Bà ấy chảy nước mắt.” Tiếng của Chu Sa hơi run.
Giang Thâm đi tới ôm lấy vai Chu Sa, Chu Sa siết chặt tay Giang Thâm.
Bác sĩ bước tới vạch mắt Tạ Lăng kiểm tra: “Cô đã nói gì với bà Tạ?“.
“Nói đến vụ tai nạn giao thông.”
“Chức năng đại não của bà Tạ đã khôi phục, đây là chuyện tốt, bà ấy sẽ sinh ra phản ứng với những từ ngữ mang tính kích thích thế này.” Bác sĩ giải thích sơ lược.
Khi ra khỏi bệnh viện, Chu Sa đã bình tĩnh lại, giây phút yếu đuối vừa rồi một lần nữa tan biến vào hư không: “Xin lỗi, vừa rồi kích động quá.” Chu Sa nhìn tay Giang Thâm, trên da có hai vết bầm tím.
Giang Thâm xoay người, đối diện với Chu Sa, giơ tay lên sờ sờ đầu Chu Sa: “Đừng lo lắng quá, cơ hội dì tỉnh lại rất cao.”
Chu Sa dựa vào trong ngực của Giang Thâm, gật đầu nhẹ.
Giang Thâm ôm lấy Chu Sa, hôn nhẹ lên tóc của Chu Sa.
Tựa như thời gian ngưng đọng lại.
Không phải.
Dựa vào ngực Giang Thâm, Chu Sa đã hiểu ra được một ít.
Ngay từ đầu, hắn tuyên bố mình yêu Bùi Oanh.
Sau đó hắn diễn màn bị cô hấp dẫn từng chút một, lo lắng cho cô từng chút một, đắm chìm từng chút một, yêu chân thành sâu sắc.
Dùng tình cảm dịu dàng chinh phục cô, sẽ được cô trao cho cả thể xác lẫn tinh thần.
Để hắn có thể đả kích Giang Thừa mạnh hơn?
Có thể phát tiết? Còn có thể lợi dụng?
Ha.
Vẻ mặt của Chu Sa ngược lại biến thành sự nhạo báng. Ấu trĩ!
Ngẩng đầu lên, biểu cảm của Chu Sa không hề khác thường: “Sắp đến giờ hội nghị bắt đầu rồi.”
Nửa ngày nghỉ của Chủ tịch quả nhiên chỉ là trì hoãn lại công việc chứ không phải là hủy bỏ, tất cả các công việc khác đều phải hoãn lại.
Gần đến giờ tan sở còn có một hội nghị quản lý cấp cao: “Em về trước đi Chu Sa, cuộc họp này Thôi Nhất Minh sẽ làm thư ký.” Giang Thâm vẫn rất tri kỷ.
Chu Sa cự tuyệt: “Chủ tịch vì em mà tăng ca, sao em có thể về trước chứ?” Cô thu dọn đồ đạc cùng Giang Thâm xuống lầu.
Trong thang máy, Giang Thâm gác cằm lên vai Chu Sa, ôm eo Chu Sa.
Thang máy phản chiếu bóng dáng của hai người.
“Mệt lắm hả?” Giọng Chu Sa cực ấm.
Đầu mũi của Giang Thâm toàn mùi hương của Chu Sa, hắn hôn hôn lên lỗ tai của Chu Sa: “Mệt lắm...” Giọng điệu nghe có chút uỷ khuất.
Trong không gian nhỏ hẹp ngập tràn sự mờ ám.
Chu Sa nhìn hai người trong gương, dính vào thật chặt, Giang Thâm tận dụng mọi thủ đoạn để tạo bầu không khí làm tận đáy lòng cô cũng phải khen ngợi.
Cửa thang máy mở ra, giữa hai người dường như chẳng có gì xảy ra.
Giang Thâm chỉ họp đến 9 giờ, Chu Sa cất biên bản họp xong liền cùng Giang Thâm về phòng làm việc.
Không mở đèn, Giang Thâm đè Chu Sa lên cửa hôn môi.
Giang Thâm cảm thấy khát vọng của mình đối với cơ thể của Chu Sa càng ngày càng tăng, hình như mỗi lần nhìn thấy Chu Sa đều không thể khống chế muốn lấp đầy cái miệng nhỏ của cô.
Bất kể là ở trên hay là ở dưới.
“Em biết lúc họp anh đã nghĩ cái gì không?” Trong bóng tối, Giang Thâm cụng vào trán Chu Sa.
“Anh muốn em.” Giọng Chu Sa hơi khàn khàn, cô đẩy Giang Thâm ra, túm lấy cà vạt của Giang Thâm, kéo hắn đi về phía sau: “Anh quay đầu qua nhìn em mười lăm lần.”
Giang Thâm cười, hắn ngoan ngoãn để Chu Sa dắt đi: “Xem ra Chu Sa rất để ý đến anh, ngay cả số lần cũng nhớ rõ.”
“Phó tổng của anh bởi vậy mà nhìn em hai mươi lần.” Chu Sa kéo Giang Thâm thẳng vào phòng nghỉ. “Em cảm thấy quần áo xém tí nữa thì bị ánh mắt của anh ta lột sạch.”
Đây là căn phòng bên trái phòng làm việc, chỉ duy của Giang Thâm, bố trí rất đầy đủ.
“Ồ? Vị phó tổng nào, dám nhìn Chu Sa như vậy?” Giang Thâm bị Chu Sa đẩy ngã lên giường.
Chu Sa tháo cà vạt Giang Thâm xuống, trói chặt hai tay Giang Thâm.
Giang Thâm giống như con cừu non không hề chống cự đợi bị làm thịt, thậm chí còn mở hồ nổi lên một tia hưng phấn.
Chu Sa cởi nút áo sơ mi của Giang Thâm, cúi người ngậm lấy quả thù du của hắn: “Chủ tịch Giang đoán thử đi, nếu đoán đúng, chúng ta tiếp tục, đoán sai...” Chu Sa cười khẽ một tiếng: “Vậy ngày mai gặp lại.”
Tiếng cười của Chu Sa tựa như thuốc kích tình, sự ngứa ngáy ở đầu vú lan thẳng xuống phía dưới, làm hạ thân của Giang Thâm phải ngẩng đầu.
Giang Thâm trịnh trọng tự phân tích: “Có thể nhìn thấy Chu Sa của chúng ta, chỉ có Vương tổng, Triệu tổng, và Tôn tổng, để anh nghĩ kỹ lại xem, Vương tổng này, Vương tổng là một người đàn ông tốt, từ trước đến nay đều chưa hề liếc mắt nhìn mấy cô gái thêm một cái, điểm này anh vẫn có lòng tin. Vậy kia chính là Triệu tổng hoặc là Tôn tổng, đúng không?”
“Tiếp tục.” Chu Sa đổi sang quả bên kia tiếp tục cắn mút nhẹ vào.
“Tôn tổng đó, nếu anh ta liên tục nhìn em sẽ lướt qua anh, anh có thể sẽ chú ý tới, hơn nữa... Tôn tổng mới bốn mươi, tướng mạo đường đường, so với Triệu tổng năm mươi tuổi, hắn mà nhìn em, chắc cũng sẽ không khiến Chu Sa của anh tức đến như vậy đâu, đúng không?”
Chu Sa ngồi dậy: “Chủ tịch Giang thật lợi hại nha!” Giọng của cô rất nhỏ nhẹ, nhưng mỗi một tiếng lại quyến rũ đến tận xương.
Chu Sa cởi từng nút từng nút, ánh trăng rọi vào người Chu Sa, loang lổ mà thánh khiết.
Nhưng trong đầu Giang Thâm không có nửa điểm gọi là thánh khiết, hắn xoay người đè Chu Sa xuống dưới thân: “Anh giúp em cởi, bảo bối.” Cà vạt chẳng qua là tình thú, trói không được Giang Thâm.
Nhưng cách xử lý của Giang Thâm rất thô bạo, dùng tay xé toang toàn bộ cúc áo.
“Em không có đồ để thay mà...” Tiếng Chu Sa oán giận lại giống như tiếng rên rỉ, bị Giang Thâm dùng lưỡi chặn lại.
Nội tâm Giang Thâm kêu gào, đều xé nát, xé nát hết đi.
Váy bị kéo xuống, quần lót bị xé rách, tất chân bị xé thành từng sợi.
Chu Sa trần như nhộng trong bóng tối tựa như có ánh hào quang, cô dùng cơ thể dụ hoặc hắn, dùng lời nói khiêu khích hắn, cô dễ dàng chọc thủng hàng phòng ngự của Giang Thâm.
Giang Thâm nhấc chân của cô lên, hung hăng cắm vào.
“Tiểu yêu tinh, sao nước lại nhiều như vậy, hả?” Âm cuối của hắn tràn đầy dục vọng.
“Bởi vì em đang suy nghĩ a...” Giọng nói của Chu Sa bị đứt quãng: “Dáng vẻ của chủ tịch Giang ngồi ở bàn làm việc thật tự do phóng khoáng, thật khiến em... muốn chơi anh... Em muốn lột lớp mặt nạ của anh xuống, muốn giẫm xuống đất. Lúc anh dạy dỗ bọn họ, em cũng muốn lấy roi da nhỏ quất anh, lúc anh khen ngợi bọn họ, em cũng muốn khích lệ côn thịt của anh, nó vừa to, vừa dài, lại cứng, suy nghĩ một hồi, liền ướt mất...”
Cô quả là yêu nữ.
Đôi mắt Giang Thâm đã đỏ rực, hơi thở của hắn trở nên nặng nề: “Em muốn anh ở trong phòng họp chơi em sao?”
Chu Sa cười kè theo tiếng thở dốc: “Muốn a, hơn nữa còn muốn ở phòng họp tầng 70, muốn anh ở trong phòng họp phát sóng trực tiếp trước một vạn nhân viên của Giang* thị, muốn anh trên bục phát biểu của chủ tịch, chính là muốn anh chỉ còn lại thú tính, anh quên hết tất cả, anh chỉ còn nhớ cùng em làm...”
(*) Chỗ này là 朱氏, tức là Chu thị, nhưng đây là Giang Thâm, phải là Giang thị, ta nghĩ tác giả nhầm lẫn nên tự sửa luôn.
“Anh sẽ thỏa mãn em.” Giang Thâm cắn răng nói, hắn cũng không còn cách nào ngăn lời nói của Chu Sa lại, hắn không đè nén nổi khoái cảm đang dâng trào, bắn ra ở trong cơ thể của Chu Sa.
“Thật không cần anh đưa em lên sao?” Giang Thâm dừng xe ở trước cổng chung cư Nhị Hoàn.
Chu Sa cười cười, mở cửa xe, chỉ để lại cho Giang Thâm một bóng lưng.
Giang Thâm nhìn qua, ánh mắt càng trở nên u ám, hắn không biết Chu Sa sẽ yêu mị đến vậy, nhưng bị thứ khoái cảm này nhấn chìm, làm hắn vẫn chưa thoả mãn được, thậm chí không thể tự kềm chế.
Chu Sa đứng trong thang máy nhìn vào tấm gương đối diện.
Sắc mặt cô không che được hết vẻ xuân sắc.
Cô dùng ngón tay chọc chọc vào mình trong gương, xuân sắc hóa thành bình tĩnh.
Nếu Giang Thâm muốn chơi trò này với cô, vậy vì sao cô không chủ động xuất kích chứ?
Cửa thang máy vừa mở ra, Chu Sa lùi về sau một bước.
Đây là thang máy riêng của hộ dân trong chung cư, mà không gian trước cửa thang máy lại nồng nặc mùi thuốc lá.
Nơi này có người.
____________________________
Lời của Mama: Giang Thừa là đồ đần, Giang Thâm cũng là cặn bã, một cặp anh em không ra gì. Mọi người nói xem có đáng ngược không hả?
Chương này là phúc lợi 777 lượt bình chọn trên wattpad nha, còn nợ nần gì đó thì trả sau ha! *thẹn thùng*