Biên tập: Mama Tổng Quản
Bóng đèn cảm ứng được thang máy mở ra nên sáng lên, Chu Sa thấy Giang Thừa đang đứng dựa vào cửa.
Trên trán bị trầy da một chỗ, có hơi suy sụp tinh thần.
Trong không gian không lớn lắm lượn lờ sương khói, trên mặt đất đầy tàn thuốc, điếu trên tay hình như cũng mới vừa đốt.
Có vẻ như Giang Thừa đợi cô đã lâu.
Giang Thừa bắt đầu hút thuốc từ khi nào nhỉ?
Giang Thừa nhìn động tác cảnh giác của Chu Sa, cười nhẹ: “Chỗ này an ninh cũng không tệ, muốn vào thật không dễ.”
Chu Sa ra khỏi thang máy: “Sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?”
“Không sao cả.”
Chu Sa lục túi xách tìm chìa khóa, nghiêng đầu qua ngậm lấy đầu điếu thuốc trên tay Giang Thừa.
Giang Thừa cảm giác môi Chu Sa sượt qua ngón tay mình, vô thức buông lỏng ra một chút, Chu Sa ngậm lấy đầu điếu thuốc thẳng người lên, rít sâu một hơi.
Là vị thuốc lá thơm Marlboro Black Ice vô cùng quen thuộc.
Cô liếc nhìn Giang Thừa một cái, Giang Thừa vẫn cười như vậy: “Em không mang đi, bỏ trong tủ đầu giường.”
Chu Sa tìm được chìa khóa, tay trái bóp nhẹ thân điếu thuốc, tạo ra tiếng nổ nho nhỏ, Giang Thừa ngửi khói thuốc lá mà Chu Sa phả ra lại cảm thấy không giống với mùi lúc nãy
Giang Thừa sờ sờ lên mũi, có hơi xấu hổ.
Chu Sa rít một hơi nữa, dường như biết rõ viên nang thơm bên trong mấy tàn thuốc trên mặt đất đều không bị bóp vỡ, cô cầm điếu thuốc đưa tới bên môi Giang Thừa, Giang Thừa ngoan ngoãn ngậm lấy, hắn cảm thấy ngón tay Chu Sa có hơi lạnh, vị cay xè trong miệng mang theo hương bạc hà mát lạnh nồng đậm.
Thật có cảm giác cái tốt không học lại học cái xấu.
Giang Thừa đột nhiên nhớ tới hồi hắn học cao trung, một nữ sinh có mái tóc nhuộm màu vàng óng, một bên lỗ tai đeo tới bảy chiếc bông đưa cho hắn một điếu thuốc: “Ê, Giang Thừa, yếu quá đi, hút thuốc cũng không biết nữa.”
Giang Thừa chỉ chợt cảm thấy hơi buồn cười, hắn không cầm lấy điếu thuốc kia, im lặng bỏ đi.
Đúng vậy, vẫn luôn không chịu.
Nhưng cuối cùng, cũng có một cô gái dạy hắn hút thuốc giống như thế.
Hắn nhìn Chu Sa vặn chìa khóa cửa.
Chu Sa mặc một cái áo khoác dài, dây đai trên eo buộc rất chặt, siết thành một vòng eo con kiến, hình như là để chân trần.
Không lạnh sao?
Chu Sa mở cửa ra, không bước vào bên trong, nghiêng đầu sang nhìn Giang Thừa.
Vẻ mặt của Giang Thừa rất thản nhiên: “Đợi hai tiếng rồi, có thể vào trong uống ly trà không?”
Chu Sa bình tĩnh nhìn hắn, cuối cùng xoay người bước vào nhà.
Giang Thừa đưa tay kéo cửa lại, đi theo Chu Sa vào trong.
Chu Sa với tay bật đèn lên: “Anh ngồi xuống trước...”
Nhưng tiếng chưa kịp nói ra hết đã bị Giang Thừa ép lên tường.
Tư thế này trong đêm nay thật như đã từng quen thuộc.
Chu Sa có chút chán ghét, cô duỗi tay đẩy đẩy Giang Thừa, lại bị Giang Thừa bắt lấy hai tay đè lên trên tường.
“Hứng lên à?” Chu Sa thật sự cảm thấy hơi phiền, phiền vì Giang Thâm, rõ ràng là Giang Thâm kích thích Giang Thừa, cũng phiền vì Giang Thừa, cái kiểu dây dưa dài dòng thế này làm người ta cảm thấy dính nhớp rất khó chịu.
“Sao lại về muộn như vậy?” Giang Thừa không để ý đến, hắn cúi đầu sát vào Chu Sa, hình như có mùi thơm như vừa mới tắm.
“Tăng ca.” Chu Sa hơi nghiêng đầu qua.
“Em tăng ca cùng với Giang Thâm?” Giọng điệu khó chịu hẳn, tăng ca mà có mùi hương sau khi tắm?
“Giang tổng đang quan tâm tôi? Hay là đang quan tâm tới anh trai anh vậy?” Chu Sa lười biếng nhưng vẫn duy trì bình tĩnh ở trước mặt Giang Thừa.
Chu Sa biết Giang Thừa chống đối với Giang Thâm.
Giang Thừa cảm thấy một Chu Sa như thế này rất mới lại, hắn không hơn thua lời ăn tiếng nói với Chu Sa, kề sát cổ Chu Sa, môi mơn trớn trên da: “Chu Sa, Giang Thâm không phải người tốt...”
“Cho nên có liên quan gì tới Giang tổng vậy?” Chu Sa hỏi ngược lại Giang Thừa.
“Liên quan rất lớn.” Một tay Giang Thừa bắt lấy cổ tay Chu Sa, hờ hững cởi đai thắt eo áo khoác của Chu Sa, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm hắn muốn nổi điên.
Bên trong áo khoác chặt chẽ và kín đáo, Chu Sa lại trần như nhộng.
Giang Thừa bị tắt nghẽn mạch máu não trong nháy mắt.
“Vì sao lại không mặc cái gì cả?” Giang Thừa nghiến răng hỏi ra một câu.
“Bởi vì bị Giang Thâm xé rách hết rồi.” Chu Sa ngẩng đầu nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa đẩy Chu Sa, đè cô xuống ghế salon, vạt áo mở rộng, từng mỗi dấu vết trên người Chu Sa đều lọt vào trong mắt của Giang Thừa.
“Thật sự... rất có tình thú.” Ánh mắt Giang Thừa trở nên lạnh băng, lời nói dường như đang khen ngợi, nhưng tay Giang Thừa lại từ khe ngực của Chu Sa trượt thẳng xuống dưới, tách đùi Chu Sa ra.
Động tác quá tàn nhẫn, Chu Sa bị kéo có hơi đau, cô muốn đá Giang Thừa nhưng lại bị Giang Thừa nắm chặt mắt cá chân.
Khe huyệt hồng hào hoàn toàn bại lộ trước mắt Giang Thừa, nó là nơi hắn vô cùng quen thuộc, một chốn đã từng chỉ thuộc về hắn, nhưng bây giờ lại dính dấp hơi thở của người đàn ông khác.
Mắt Giang Thừa đỏ ngầu, vươn ngón tay ra cắm vào, bên trong do mới làm qua nên còn trơn ướt, Giang Thừa rút ngón tay ra, moi ra tinh dịch chưa được lau sạch bên trong tiểu huyệt.
Rốt cục Chu Sa cũng tránh thoát, đá vào vai Giang Thừa, Giang Thừa ngã vào bàn trà ở phía sau.
Chu Sa khép áo khoác lại: “Nửa đêm Giang tổng tới chơi là để bạo hành à?”
“Tăng ca cộng thêm việc bắn vào trong?” Giang Thừa vẫn nghiến chặt răng, hình ảnh dâm mĩ này hoàn toàn kích thích Giang Thừa----- từ trong tiểu huyệt của Chu Sa lại chảy ra dịch thể của một người đàn ông khác.
“Giang tổng đứng lập trường nào mà hỏi tôi vấn đề này?” Chu Sa đứng lên, buộc lại đai thắt eo áo khoác lần nữa.
Giang Thừa vốn tới để giảng hòa.
Nhưng sự việc dường như đang phát triển theo chiều hướng ngược lại.
Giang Thừa vịn vào bàn trà đứng lên, có thể thật sự bị ảnh hưởng của tai nạn giao thông, hắn cảm thấy hơi choáng váng, Giang Thừa lấy lại bình tĩnh: “Chu Sa, chúng ta ở bên nhau đi.”
Chu Sa bật một tiếng, đến gần rồi Giang Thừa: “Anh đau đầu à?”
Giang Thừa nhìn Chu Sa.
“Có choáng đầu buồn nôn không?” Chu Sa tiếp tục hỏi.
Giang Thừa vẫn không trả lời.
“Không có cả à? Vậy tại sao ngài lại quên ngài đã đá tôi để ở cùng với bạn gái của ngài thế?”
Tay Giang Thừa nắm chặt lại buông ra: “Anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy.”
“A, vậy là còn chưa nói.” Chu Sa quay lưng rời khỏi trước mặt Giang Thừa, vào phòng bếp, rót một ly nước mang ra: “Nên nói ngài thâm tình, hay nên nói ngài tuyệt tình đây?”
Chu Sa mà ly nước đặt lên bàn trà.
Thật ra Chu Sa này cũng không giống với Chu Sa trong ấn tượng của Giang Thừa cho lắm, cô vẫn luôn là người hoà nhã hiểu chuyện, chưa bao giờ sẽ kháng cự lại hắn, trước nay cô đều rất nghe lời.
“Người tuyệt tình là em.” Cuối cùng Giang Thừa cũng mở miệng.
Chu Sa dựng ngón trỏ lên, ra hiệu cho Giang Thừa im lặng, “Không phải tình, Giang tổng, là giao dịch. Tiền bạc chúng ta đã thoả thuận xong.”
Đúng vậy, là giao dịch, Chu Sa giao dịch bằng chính cô, nên cô dịu ngoan, cô nghe lời, cô dâng hiến tất cả.
Nhưng bây giờ không phải, bọn họ không còn quan hệ gì nữa.
Nhưng vì sao người uất nghẹn lại là hắn chứ?
Trong lòng Giang Thừa đầy bất mãn, có uất ức, có bàng hoàng... có dục vọng.
Hắn lại đè Chu Sa lên sô pha, vội vã muốn hôn lấy nàng.
Từ khi Chu Sa rời đi, thậm chí một chút ý muốn lên giường hắn cũng không có nghĩ đến, bất kể là Nhu Nhu gì đó hay là Bùi Oanh. Nhưng chỉ là lần đầu gặp lại Chu Sa, thấy cô bước từ Ferrari xuống, bước đi đầy kiêu ngạo, thấy cô ở giữa sương khói, mang theo cám dỗ sa đọa, Giang Thừa không đè nén dục vọng mãnh liệt được nữa.
Mùi hương của Chu Sa và hương bạc hà trong mũi hắn hoà vào nhau, hắn giật đai thắt eo áo khoắc lần nữa, hắn vội vàng tìm kiếm lối vào trên người Chu Sa.
Chu Sa lật tay lại mò mẫm một hồi, quơ lấy ly nước đổ lên đầu Giang Thừa.
“Ầm ĩ đủ chưa Giang tổng?”
Cả người Giang Thừa hứng nước, giận quá hoá cười: “Giang Thâm cho em cái gì mà khiến em khăng khăng một mực như vậy.”
“Tôi và chủ tịch Giang là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, không hơn.” Chu Sa thật sự không muốn tiếp tục ứng phó với Giang Thừa đang phát điên, cô kéo Giang Thừa ra tới cửa: “Xem xét việc ngài từng giúp đỡ tôi, tôi muốn nhắc nhở ngài, Giang Thâm, không phải người tốt, ngài phải cẩn thận hơn nữa.”
Cánh cửa mở ra trước mặt Giang Thừa, rồi cũng khép lại trước mặt Giang Thừa.
Hắn đứng đó, bật ra một tiếng cười tự giễu.
Cũng không biết vì sao lại đi đến bước đường này, hình như khi đối mặt Chu Sa, hắn đã mất hết lý trí.