Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 91: Chương 91: Nguy hiểm rục rịch




"Tay nhân viên phục vụ kia đã biến mất ạ." Sáng hôm sau mặt trời đã ló dạng, Nam Lãnh vừa nghe điện thoại vừa âu yếm khuôn mặt mềm mại của vợ. Thuộc hạ vừa báo cáo, bàn tay trên má cô gái liền khựng lại rồi lại tiếp tục.

"Tăng người tuần tra Island Big." Anh hạ lệnh. Anh muốn xem cái tên chán sống ẩn nấp trong bóng tối có thể núp đến khi nào.

Nửa buổi mọi người hẹn nhau đánh Golf.

"Nếu em không thích thì không cần đi, anh đưa em đi chơi nơi khác." Nam Lãnh không muốn miễn cưỡng cô, từ trước đến giờ anh cũng chưa thấy cô chơi trò này bao giờ, thành ra anh nghĩ cô thật sự không thích nó.

Hàm Hi Họa lắc đầu. "Không biết chơi nên em muốn thử xem sao."

Thấy khóe môi cô cong cong, đúng thực là biểu cảm tò mò, đầy hứng thú thế là anh ôm cô đến tụ tập cùng mọi người.

Mấy người vừa nhìn rõ cái khuôn mặt bầm bầm, tím tím của Nam Lãnh ai cũng sửng sốt.

Nhất là Thẩm Thiếu Hàng, anh ta kêu gào một tiếng bay thẳng đến trước mặt Nam Lãnh hỏi. "Cậu làm sao vậy? Đêm qua không phải vẫn còn đẹp trai ngời ngời sao?" Thế nào mà qua một đêm lại thành thế này rồi, rốt cuộc là anh ta đã bỏ qua chuyện gì quan trọng. Chợt đầu anh ta nhảy số. Đúng rồi. Anh ta nhìn Hàm Hi Họa thắc mắc. "Đêm qua cô gọi tôi sao?"

Từ sớm Hàm Hi Họa đã có số điện thoại của Thẩm Thiếu Hàng, là Nam Lãnh dặn cô lưu số anh ta lại đề phòng một số trường hợp mất liên lạc với anh hay chú Trương. Từ đó mà cô mới có số của anh ta mà gọi nhờ vả nhưng lần đầu tiên gọi anh ta đã không bắt máy.

Hàm Hi Họa ừ một tiếng, cô mỉa mai. "Hôm qua anh quả nhiên say đến không còn biết Trái Đất quay quanh trục."

Thẩm Thiếu Hàng gãi mũi có chút xấu hổ nhưng đã vội quay trở lại vấn đề chính. "Nhưng mà nói đi chứ, rốt cuộc đêm qua cậu làm sao?"

Nam Lãnh sầm mặt, mày nhíu chặt, cảm thấy chuyện đánh nhau đêm qua thật sự nếu để lộ ra ngoài còn không phải cực kỳ mất mặt sao. Anh lạnh giọng đáp. "Té." Rồi mặc kệ vẻ mặt oai oán của Thẩm Thiếu Hàng kéo tay Hàm Hi Họa đi về phía trước.

Cả đám thắc mắc nhưng Nam Lãnh đã cố ý không nói thì cũng không dám kỳ kèo gặng hỏi thêm. Họ vẫn rõ Nam Lãnh là người đàn ông rất nguy hiểm.

Tới sân Golf cả đám nhìn thấy mấy người Hàn Dĩ Ngôn cũng đang tụ tập nói chuyện, ai cũng ăn bận quần áo thể thao chỉn chu.

Cho đến khi thấy rõ cái khuôn mặt bầm bầm tím tím của Hàn Dĩ Ngôn, ai cũng trố mắt nhìn chằm chằm anh rồi lại quay sang quan sát Nam Lãnh mặt mày âm lãnh.

Cả bọn nuốt nước bọt rồi im miệng luôn, dường như ai cũng ngầm hiểu chuyện kỳ thú đã xảy ra đêm qua.

Hàm Hi Họa nhàn nhạt lướt qua Hàn Dĩ Ngôn sau đó thu hồi tầm mắt. Hai cái khuôn mặt dù đầy vết thương cũng không xấu bớt đi chút nào. Cô nghĩ.

"Ồ cô Hàm không biết chơi Golf sao? Thật lạ nhỉ?" Hoàng Mỹ Nhân đánh xong một quả bóng tuyệt đẹp với đường cong hoàn mỹ liền quay sang quan sát Hàm Hi Họa. Ngựa không biết cưỡi, Golf không biết chơi. Đúng là xuất thân tầm thường nên chẳng có cơ hội được chạm vào những hoạt động hoàng gia.

Hàm Hi Họa làm sao không nghe ra được ý chế giễu, khinh miệt trong lời nói của cô ta, cô chỉ cười cười không lên tiếng.

Giống như đánh vào bông, Hoàng Mỹ Nhân hừ một tiếng tiếp tục mỉa mai. "Nam Lãnh sinh ra đã ngậm thìa kim cương nhưng anh ấy luôn cố gắng, ngày một nâng cao năng lực bản thân. Anh ấy không thích cưỡi ngựa nhưng vì để ứng phó với một số trường hợp cần tới nên đã ra sức học, té vài lần cũng không bỏ cuộc, cho đến khi trở thành một chuyên gia. Anh ấy cũng từng ghét đánh Golf, anh ấy cho rằng Golf là một trò chơi tiêu khiên thô tục, anh ấy ví nó như một ả điếm. Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn học cách đánh. Thậm chí sau này còn mua nguyên cả một sân Golf tư nhân. Tất cả là để đối phó với từng chuyện xảy ra trong tương lai. Anh ấy hoàn hảo như vậy nhưng vẫn luôn không ngừng học tập, cải tiến. Còn cô… Hàm Hi Họa nhỉ? Cô thấy bản thân xứng với anh ấy chỗ nào ngoài cái ngoại hình tàm tạm này."

Hàm Hi Họa không ngắt lời cô ta, cô xoay xoay quả bóng trong tay, tai nghe cô ta phun ra một tràng dài những gì liên quan đến Nam Lãnh. Ghê nhỉ? Nói như thể cô ta là vợ Nam Lãnh chứ không phải cô đây. Như thể cô ta hiểu rõ Nam Lãnh như lòng bàn tay.

Hàm Hi Họa thừa nhận những lời cô ta nói hoàn toàn không phải hàm hồ, thậm chí là có lý nhưng dựa vào cái gì cô ta dám phán rằng cô không xứng với Nam Lãnh ở tất cả mọi mặt?

Tiếng cười khẩy đầy khiêu khích vang lên không chút cố kỵ, giọng của cô gái có chút giễu cợt. "Tôi không xứng sao? Vậy cô xứng chắc?"

"Ít ra tôi xứng với anh ấy hơn cô." Hoàng Mỹ Nhân nghiến răng đáp lại ngay lập tức. Tiếng cười của Hàm Hi Họa thật khiến cô ta bực bội.

"Đến cả cái khuôn mặt mà cô còn chẳng bằng tôi thì có tư cách gì cho rằng mình xứng với anh ấy hơn tôi." Lời này của Hàm Hi Họa không cho cô ta chút mặt mũi nào. Hoàng Mỹ Nhân cắn chặt môi định phản bác thì thấy Nam Lãnh đang đi tới. Cô ta im miệng trở lại đánh Golf nhưng thật sự chẳng còn chút hứng thú nào.

Nhìn người đàn ông mình dốc hết lòng yêu mến hiện tại đang dịu dàng, ôn nhu từng chút một dạy người phụ nữ khác chơi Golf, hình ảnh này khiến cô ta muốn nổi điên.

"Vợ, tay em sao lại không có chút sức nào vậy?" Nam Lãnh hơi cúi đầu ghé sát bên tai cô trêu.

Hàm Hi Họa hơi ngứa ngáy, cô cố tình nói giọng lớn hơn cho ai đó đang hóng chuyện. "Anh còn hỏi em, đêm qua…"

Nam Lãnh cười khẽ, anh hôn má cô một cái, tay bao bọc lấy tay cô vuốt nhẹ. "Do anh, do anh."

Hoàng Mỹ Nhân không chịu nổi được nữa, cô ta vứt luôn cây gậy đánh golf xuống đất rồi tức tối rời đi.

Nam Lãnh nghe tiếng động nhìn thoáng qua nhưng không quan tâm, anh lại tiếp tục tập cho vợ chơi Golf.

Đã được mục đích, Hàm Hi Họa vui vẻ cong cong khóe môi, còn nghiêng người tặng cho Nam Lãnh một cái hôn lên môi.

Tự nhiên được vợ chủ động Nam Lãnh cười tươi như mùa xuân muôn hoa đua nở.

Mọi người xung quanh cũng vô tình mà cố ý thấy rõ cảnh tượng này, suýt thì ngất xỉu tại chỗ. Đúng là không ai thoát nổi ải mỹ nhân kể cả người đàn ông âm trầm và lạnh lẽo như Nam tổng.

Đằng xa, trong một ngóc ngách không ai chú ý đến một bóng người thấp thoáng lặng lẽ rời đi, nụ cười trên khuôn mặt hắn ta đầy vẻ nguy hiểm và toan tính.



Lễ hội hóa trang là hoạt động được đông đảo du khách trông chờ nhất, người người đều chọn cho mình những chiếc mặt nạ, những trang phục hóa trang hoành tráng và rực rỡ nhất.

Tựa như toàn bộ màu sắc trên hành tinh này đều quy tụ vào đêm hội hóa trang.

Nơi tổ chức lễ hội là đại sảnh khách sạn Vip của Island Big, sức chứa lên đến một ngàn người.

Nam Lãnh nắm tay Hàm Hi Họa bước vào đại sảnh dưới sự hướng dẫn nhiệt tình và lịch sự của lễ tân.

"Đông nhỉ?" Hàm Hi Họa ôm lấy cánh tay người đàn ông, ánh mắt đảo quanh toàn bộ sảnh tiệc.

Nam Lãnh gật đầu ừ một tiếng, anh là người cần thận và luôn đề phòng dù là ở bất cứ đâu. Ngay từ khi bước chân vào đại sảnh này anh cũng đã dùng cặp mắt như hỏa nhãn kim tinh này của mình quan sát một lượt, từ vật cho đến người, quan sát bằng cả giác quan thứ sáu. Và anh ngửi thấy mùi nguy hiểm nhưng không rõ được thứ nguy hiểm là gì.

Anh siết lấy eo Hàm Hi Họa kéo cô vào ngực mình. "Đêm nay sợ sẽ xảy ra một số chuyện không tốt. Em nhớ theo sát anh."

Hàm Hi Họa mím môi gật đầu, khuôn mặt dấu đằng sau mặt nạ đã thay đổi biểu cảm. Cô lo lắng. Nam Lãnh đã dặn dò như vậy thì chắc chắn anh đã phát hiện ra gì đó kỳ lạ ở đây.

"Người của chúng ta có trà trộn vào được không anh?" Cô chớp mắt hỏi.

Nam Lãnh nhếch miệng khẽ hôn lên mặt nạ của cô. "Nội ứng trong ngoài anh đã sắp xếp nhưng không biết kẻ trong bóng tối có thế lực ra sao, có nguy hiểm và khó chơi không nên hiện tại không thể nói chắc được gì." Lần này không phải bên Hàn Dĩ Ngôn ra tay, thậm chí có khi chính anh ta cũng đang nằm trong vòng nguy hiểm. Nói trắng ra bọn anh đang trên cùng một con thuyền. Hạ Nghi Lạp lại càng không có khả năng xuất hiện ở đây, mà cho dù cô ta có thể lọt vào đây thì cũng không đủ năng lực tạo nên một áp lực khiến Nam Lãnh lo lắng như lúc này. Chắc chắn là một kẻ cực kỳ khó chơi. Và hắn đã ở trong bóng tối theo dõi bọn anh rất lâu rồi.

Sự suy đoán này càng khiến Nam Lãnh bất an hơn bất cứ lần nào, vì lần này Hàm Hi Họa đang ở cùng anh. Ít nhiều chắc chắn cô sẽ bị kéo vào, anh sợ là sợ không bảo vệ tốt cho cô. Chuyện cô bị bắt cóc lần trước đã để lại một nỗi ám ảnh trong tim Nam Lãnh, mà lúc này nó lần nữa dâng lên khiến anh không thể nào bình tĩnh nổi.

"Họa Họa." Anh cùng cô đi thật chậm lại, hiện tại mọi người đang khiêu vũ một điệu jazz nhẹ nhàng, anh cũng thuận theo đó ôm eo cô vừa nhảy vừa nói chuyện.

"Vâng."

"Em lên trực thăng về trước nhé, anh giải quyết xong chắc chắn sẽ về sau. Được không em?" Miệng anh nói, ánh mắt thì lơ đãng quan sát khắp nơi, anh muốn tìm cho ra người khả nghi hoặc vật nào đó khả nghi.

Hàm Hi Họa hơi vấp chân, cô bám chặt lấy tay anh. Cô cau mày lắc đầu. "Em không muốn."

"Ngoan… nghe anh được chứ? Anh không muốn em xảy ra chuyện, anh càng sợ trong quá trình chuyện xấu xảy ra anh sẽ không bảo vệ tốt em."

Đợi một lúc không nghe cô lên tiếng, Nam Lãnh cúi đầu nhìn, anh chỉ thấy được cặp mắt ứa đầy nước và cánh môi căng mọng hơi hé mở.

Nam Lãnh gọi cô một tiếng rồi lấp kín cái miệng nhỏ của cô. Anh trằn trọc rồi lại triền miên nuốt trọn mật ngọt trong khoang miệng Hàm Hi Họa cho đến khi nếm phải vị mằn mặn. Không phải máu mà là nước mắt.

Nam Lãnh rời khỏi môi cô, anh đau lòng ôm chặt lấy vợ âu yếm. Anh biết cô đã thỏa hiệp. Vợ anh hiểu chuyện đến vậy, hiểu chuyện đến mức khiến anh xót xa. Nam Lãnh ngay lập tức gọi điện căn dặn thuộc hạ đâu ra đấy, toàn bộ cuộc gọi chỉ mất chưa đầy một phút. Cúp máy, anh xoa xoa eo cô dặn dò: "Năm phút nữa trực thăng sẽ đáp xuống, anh không thể đi cùng em, anh cử một thuộc hạ bảo vệ em cho đến tận khi em về biệt thự." Nhìn cặp mắt long lanh nước trước mắt, Nam Lãnh không khống chế được lại hạ xuống một nụ hôn dịu dàng, một nụ hôn không nhuốm dục vọng, chỉ đơn thuần là nụ hôn trấn an và đầy tình yêu.

Đợi khi thuộc hạ dẫn Hàm Hi Họa rời đi Nam Lãnh thu hồi lại toàn bộ sự ôn nhu trước đó, hiện tại anh lại trở về là Nam tổng âm lãnh và nguy hiểm. Anh gọi cho Thẩm Thiếu Hàng bảo bọn họ cùng lên trực thăng trở về ngay lập tức, không có thời gian nên anh không giải thích gì nhiều nhưng Thẩm Thiếu Hàng hiểu rõ con người Nam Lãnh. Anh ta liền không thắc mắc gì mà làm theo lời của anh.

Sự an toàn của người quen đã được bảo đảm, Nam Lãnh bắt đầu ra lệnh cho thuộc hạ thực hiện kế hoạch A, lùng sục khắp trong và ngoài khách sạn Vip. Kể cả các tầng bên trên\u0001

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.